Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 70: Chương 70: Hát nhép?




“Công ty các cô?” Nghiêm Trình Thành liếc nhìn người đại diện của Hứa Hi Nghiên, “Ngại quá, hôm nay có quá nhiều công ty đến đây, mạo muội hỏi một câu, quý công ty của cô là?”

Người đại diện của Hứa Hi Nghiên: “...”

Nghiêm Trình Thành cố tình đến gặp Cố Kiều Niệm, biết người đại diện của Cố Kiều Niệm tên là Chu Chu.

Nhưng dường như lại hoàn toàn không quen biết cô!

Nửa tháng trước, khi ký hợp đồng, rõ ràng Nghiêm Trình Thành cũng có mặt!!

“Tôi là người đại diện của Hứa Hi Nghiên.” Cô ta vẫn duy trì nụ cười mỉm.

“À à, tôi nhớ ra rồi, là bên Thần Tinh đúng không? Hứa Hi Nghiên là bị ông chủ của cô đẩy cho tôi, nghe nói hồi trước cô ấy ở trong girlgroup đúng không?”1

Vẫn mỉm cười như cũ: “Đúng thế.”

“Chuẩn bị đi, thời gian ghi hình hôm nay rất dài, cần gì thì cứ nói với nhân viên!”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn tổng giám đốc Nghiêm.”

Nghiêm Trình Thành lịch sự mỉm cười, sau đó xoay người rời đi, lúc đi còn nóng lòng gọi cho Tư Bắc.

“A Bắc, đống váy kia không dùng đến, cậu đưa séc cho tôi, tôi trả váy lại cho cậu… Không phải, cô ấy đã đổi phong cách tạo hình rồi!!! Bắc Bắc, anh trai nghĩ lần này anh xong rồi!!! “

Người đại diện của Hứa Hi Nghiên nén một bụng lửa giận.

Lúc này, Hứa Hi Nghiên mới quay lại.

Vì vừa khóc xong nên mắt đã sưng húp.

Trạng thái cả người không tốt lắm.

“Chị Nghiên, chị sao thế?” Người đại diện vội vàng chạy tới.

“Không có gì.” Hứa Hi Nghiên chỉ mới ký hợp đồng với công ty này vào năm ngoái.

Những chuyện xảy ra khi cô ta còn ở girlgroup, người đại diện hiện tại và công ty quản lý đều không biết.

Cô ta không thể nói những gì đã xảy ra trong nhà vệ sinh.

Lỡ người đại diện đi gây sự với Cố Kiều Niệm.

Cô ta lại kể những chuyện này ra, có trời biết được công ty quản lý sẽ làm gì cô ta.

Hơn nữa…

Có lẽ Cố Kiều Niệm đã chịu quá nhiều kích thích, cô ta cảm thấy tinh thần của người phụ nữ này có chút bất thường.

Người bình thường, ai lại to gan đến độ bóp cổ người khác trong nhà vệ sinh ở trường quay chứ?

“Tay chị làm sao thế?”

“Vừa rồi chị không cẩn thận đập vào bệ rửa tay, em tìm ít thuốc xịt cho chị.”

Hứa Hi Nghiên hơi nóng nảy bước vào phòng thay đồ của mình.

Trước khi đóng cửa, cô còn liếc qua phòng thay đồ của Cố Kiều Niệm.

Mặc dù thế nhưng!!!

Cô ta không thể nuốt trôi được cục tức này.

Từ bé đến giờ, chưa từng có ai dám bắt nạt cô ta như thế!

Không gây sự với cô ta ngoài sáng.

Thế thì làm trong tối vậy!

Cô ta muốn dựa vào chương trình tuyển chọn này để chuyển đổi hình tượng và phong cách của mình, quay trở lại trước mặt công chúng trong sự vinh quang ấy hả?

Mơ đi cưng!

“Thư Hạo, lại đây, lát nữa bắt đầu ghi hình, em nhớ làm thế này...”

Hứa Hi Nghiên gọi người đại diện qua.

Thì thầm vào tai cô vài câu.

Thời gian bắt đầu đếm ngược.

Mọi người đều rất lo lắng, chỉ mình Cố Kiều Niệm vẫn ung dung như thường.

Cô ngồi ở chỗ của mình, để chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu lo lắng cứ chốc chốc lại chạy qua chỉnh sửa tóc tai, chốc chốc lại dặm lại phấn.

“Sao lại chỉ có thông tin của 99 thí sinh?”

Để hiểu rõ hơn về các học viên, những ngày qua, Cố Kiều Niệm đã bắt đầu xem qua thông tin của học viên.

Sau khi đọc hết phần cuối cùng, cô nhận ra chỉ có thông tin của 99 người.

“Chắc là bỏ sót rồi, kệ đi, chi xem lại lịch trình đi.” Chu Chu lo lắng cầm lấy iPad trong tay Cố Kiều Niệm, ngồi xuống đối diện cô, “Hiện giờ, những học viên phía trước đã bắt đầu vào rồi, sau khi ghi hình vào sân xong sẽ đến phần biểu diễn của huấn luyện viên, người mở màn là lão tiền bối dạy thanh nhạc Bùi Hữu Hiền, sau đó là thầy soạn nhạc Khúc Mộc, rồi đến thầy rap Nico, tiếp nữa là huấn luyện viên vũ đạo tổng hợp Hứa Hi Nghiên, người cuối cùng kết thúc màn biểu diễn của huấn luyện viên là chị! “

Lần ghi hình trên sân khấu đầu tiên này không có buổi diễn tập nào mà phát sóng trực tiếp luôn.

Đây cũng là điều Chu Chu lo lắng.

Cố Kiều Niệm gần như không hề có kinh nghiệm trên sân khấu, thường chỉ tham gia vào buổi hòa nhạc trong đêm giao thừa của các đài truyền hình vào cuối năm.

“Thả lỏng đi.” Cố Kiều Niệm động viên Chu Chu, “Là chị lên sân khấu chứ không phải em.”

“Chị biểu diễn xong là phải giới thiệu các vị huấn luyện viên luôn, vì vậy lát nữa chị phải nhớ rõ tên của các giáo viên, gồm có Bùi Hữu Hiền, Khúc Mộc, Nico, người cuối cùng chắc chắn chị có thể nhớ kỹ, em tin tưởng chị.”

Cố Kiều Niệm cười rộ lên.

“Kiều Kiều, học viên đã vào trường quay rồi, đến lúc huấn luyện viên ra sân rồi!”

Biên đạo phụ trách Cố Kiều Niệm vội vàng đẩy cửa vào.

“OK, tới ngay đây!”

Chu Chu đáp lại, Cố Kiều Niệm cũng đứng dậy theo, đôi giày cao gót màu đỏ sải bước về phía sân khấu.

Chuyên viên trang điểm, nhà tạo mẫu và Chu Chu đều theo sát cô.

Lo lắng đến mức tóc dựng ngược, đặc biệt là nhà tạo mẫu, cô cảm thấy chỉ cần trên người Cố Kiều Niệm có một sợi tóc rụng cũng sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể của tạo hình.

Lần này, Nghiêm Trình Thành dốc hết vốn liếng.

Thiết kế sân khấu thì mời một đội thiết kế nổi tiếng đẳng cấp quốc tế, Cố Kiều Niệm bước vào khu vực biểu diễn của mình dưới sự hướng dẫn của biên đạo.

Vị huấn luyện viên đầu tiên, Bùi Hữu Hiền đã bắt đầu hát.

Trong màn biểu diễn đầu tiên của huấn luyện viên, trừ huấn luyện viên biên đạo múa Hứa Hi Nghiên, những người còn lại đều hát.

Dù Cố Kiều Niệm đã chuẩn bị một tháng luyện tập vũ đạo để lên sân khấu, nhưng cuối cùng, cô vẫn chọn một bài hát cho màn biểu diễn đầu tiên trên sân khấu theo như sự sắp xếp của tổ chương trình.

Khi Cố Kiều Niệm còn nhỏ, vợ chồng Cố Đức Hạo vì muốn kiếm được nhiều cơ hội biểu diễn hơn cho cô.

Đã đưa cô đi học rất nhiều thứ.

Trong đó, đàn piano và violin Cố Kiều Niệm đều đã học đến tiêu chuẩn chuyên nghiệp, từng lấy được giải thưởng, lần này lên sân khấu, cô chọn violin để biểu diễn cùng.

Mặc dù vài năm nay có hơi lơ là việc luyện tập.

Nhưng các kỹ năng thời niên thiếu của cô rất chắc, cộng với việc tập luyện dày dặc trong một tuần qua, hiện giờ cũng xem như đã quen tay.

Những người phía trước lần lượt hoàn thành màn biểu diễn của mình.

Cuối cùng đến lượt Cố Kiều Niệm.

Sau khi Hứa Hi Nghiên nhảy xong, đám học viên bên dưới đều hò reo cổ vũ, hồi lâu cũng không dừng lại.

Cô thẹn thùng bước xuống khỏi sân khấu, sau đó kiêu ngạo nhìn về phía Cố Kiều Niệm.

Đồng thời còn liếc về một góc nào đó.

Chỉ thấy góc đó có một nhân viên công tác đang đứng, trong ống tay áo lộ ra một ống kính điện thoại, quay thẳng vào chỗ Cố Kiều Niệm.

Hứa Hi Nghiên nở nụ cười trên môi.

Ngày trước, cô ta từng nghe nói, Cố Kiều Niệm hát ở buổi hòa nhạc trong đêm giao thừa.

Lần nào cũng là hát nhép.

Hứa Hi Nghiên tin chắc rằng Cố Kiều Niệm là người không biết hát.

Hiện giờ, ý muốn nâng đỡ Cố Kiều Niệm của tổ tiết mục cũng không thể hiện rõ lắm.

Khi ghi hình xong và phát sóng chắc chắn sẽ chỉnh sửa âm thanh.

Vì vậy, Hứa Hi Nghiên đã bảo người đại diện của mình sắp xếp một chút, cho người quay lại toàn bộ màn hát nhép của Cố Kiều Niệm tại hiện trường.

Khi chương trình được phát sóng, cô ta mua thêm một đợt bloger đăng bài và đưa tiêu đề Cố Kiều Niệm hát nhép lên hot search.

Đồng thời, tổng hợp lại tuyển tập các lần Cố Kiều Niệm hát nhép trong vài năm qua.

Cảnh tượng đấy cứ phải nói là sẽ vô cùng đặc sắc.

Mức độ khoan dung của cư dân mạng ngày nay đối với việc hát nhép rất thấp.

Bọn họ chẳng thèm quan tâm bạn có bị bạo hành hay không.

Nếu bạn dám hát nhép, bọn họ sẽ nhổ nước bọt dìm chết bạn!

Ôm tâm trạng chờ xem kịch hay.

Ánh sáng trên đầu Cố Kiều Niệm bừng lên.

Đứng ở trung tâm ánh sáng, Cố Kiều Niệm rũ hàng mi dày như cánh quạt, vẻ đẹp như một nữ thần khiến người ta kinh ngạc đến sững sờ.

Phía sau lưng Hứa Hi Nghiên im lặng trong một giây, sau đó tiếng hò reo cổ vũ lập tức bùng nổ.

“Chúa ơi! Cố Kiều Niệm! Là Cố Kiều Niệm thật!”

“Mẹ ơi! Con thấy Kiều Niệm người thật rồi!”

“Hôm nay Kiều Kiều đẹp quá mức cho phép rồi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.