Cung Dịch đã thay đổi nhanh chóng, từ đứa trẻ đáng thương trở thành một tổng giám đốc.
Thành thật mà nói, Cố Kiều Niệm rất bối rối. Chưa kể, Cung Dịch còn có những pha đánh đấm phối hợp, thể hiện rõ thái độ không bao giờ chịu buông tha. Cộng thêm cuộc gặp gỡ buổi sáng với bà cụ Cung, Cố Kiều Niệm cảm thấy bản thân đã tự đẩy mình vào ngõ cụt.
“Tiếp theo tôi sẽ quay Thần tượng quốc dân, và sau đó tôi còn phải đi quay phim.” Cố Kiều Niệm cụp mi xuống: “Cung Dịch, thật ra thì cậu không yếu đuối như tôi nghĩ, tôi rất vui. Nhưng... bây giờ tôi còn chưa kịp thích ứng, cậu cho tôi chút thời gian, chờ tôi quay xong Âm mưu phượng hoàng, hoặc là chờ cậu lớn thêm chút nữa...”
Cố Kiều Niệm vẫn không tin rằng Cung Dịch thực sự có thể ở bên cô cả quãng đường đời dài như vậy.
Dẫu sao, thời gian hai người sống chung với nhau cũng quá ngắn.
Có lẽ, cậu ta chỉ vì mình có một cách đặc biệt, cưỡng ép bước vào cuộc sống của cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy rất mới mẻ.
Nhỡ đâu, cậu ta lớn thêm vài tuổi... cảm giác mới mẻ mất đi...
“Tôi đã ký hợp đồng vào vai nam chính của Âm mưu phượng hoàng.”
Cố Kiều Niệm thực sự cảm thấy rằng Cung Dịch được gửi đến từ thiên đường để khắc chế cô. Cô còn chưa kịp già mồm xong, Cung Dịch đã cho cô một cú sét trời đánh, trực tiếp kéo cô ra khỏi cái sự già mồm hiếm có.
Thiên hậu gắt gỏng khôi phục bản chất trong phút chốc.
“Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa.”
“Tôi sẽ đóng vai nam chính của Âm mưu phượng hoàng. Tôi đã ký hợp đồng rồi.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Cô và Chu Chu chưa bao giờ nghĩ rằng Cung Dịch có thể vượt qua phỏng vấn. Nhưng... làm sao họ có thể nghĩ tới việc Cung Dịch là ông chủ của Hoàn Ảnh, ông chủ có cần phỏng vấn không?
Không cần.
“Cung Dịch, đây không phải là một trò chơi, cậu có biết có bao nhiêu người trong đoàn làm phim này, từ tổ biên kịch đến hậu kỳ, tổng cộng có biết bao nhiêu người đang làm việc không biết mệt mỏi để hoàn thành dự án này không?” Cố Kiều Niệm trầm giọng hỏi.
“Tôi có thể làm tốt.” Cung Dịch trả lời.
Cố Kiều Niệm nhìn anh một cách nghiêm túc, có phần bất lực.
“Tôi biết cậu có thể làm tốt mọi thứ cậu muốn, nhưng đừng quá gấp gáp. Trước tiên chúng ta có thể học diễn xuất trong một khoảng thời gian, nếu cậu muốn hợp tác với tôi, để sau cũng được.”
Cố Kiều Niệm biết rõ thời buổi hiện nay một tổ phim làm phim nghiêm túc khó khăn như thế nào. Cô không muốn vì những vướng mắc của mình và Cung Dịch làm liên luỵ một tổ phim tốt như vậy.
“Không muốn.” Cung Dịch từ chối rất kiên quyết.
Anh đã đọc gần hết cuốn kịch bản này, anh thích quá trình nam chính và nữ chính trong vở kịch từ nhỏ dại hồ đồ đi đến tình yêu tuổi mới lớn rồi đến khi răng long đầu bạc.
Đương nhiên.
Ngoài ra còn có một số tư lợi khác.
“Chị vừa mới nói, không cho tôi từ bỏ vì chị.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Cậu ta thật biết cách bào chữa cho chính mình!
“Được lắm! Cậu lại còn học đi đôi với hành, muốn diễn thì cậu tự mình diễn đi!” Cố Kiều Niệm bực tức, nói xong muốn rời đi ngay: “Dù sao tôi cũng chưa ký hợp đồng.”
“Chị.” Cung Dịch không ngăn cản, anh chỉ hét lên.
Cố Kiều Niệm quay đầu lại.
Cung Dịch thản nhiên nói: “Tôi sẽ không từ bỏ Âm mưu của Phượng Hoàng. Nhưng nếu chị không diễn, tôi vẫn phải báo trước, có rất nhiều cảnh hôn và cảnh giường chiếu trong phim này, đạo diễn nói rằng không được dùng người đóng thế... “
Cố Kiều Niệm hồi hộp trong lòng, cô đã đọc kịch bản và cũng biết phần này. Các quy tắc của đạo diễn thực sự đúng như những gì Cung Dịch vừa nói.
Lại nhìn Cung Dịch, bậc thầy ngôn ngữ nhà người ta, nói chuyện đầy ẩn ý, nói xong còn ngoan ngoãn nhìn cô.
Nếu không phải vì Cố Kiều Niệm đã nhìn thấu bản chất sói của anh thì thực sự sẽ bị lừa bởi ánh mắt cún kia rồi!
“Tuỳ cậu!”
Cô nghiến răng, nhả ra hai chữ, đóng sầm cửa rời đi.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Cung Dịch mỉm cười vui vẻ.
*
Khi Cố Kiều Niệm bước ra, Chu Chu đã ăn hết ba thanh socola lớn. Khi lo lắng, ăn một ít socola có thể giúp cô ấy bớt căng thẳng, nhưng hôm nay, dường như nó không có tác dụng gì cả.
“Ra rồi! Ra rồi!” Nghiêm Trình Thành nhìn thấy Cố Kiều Niệm liền vỗ vỗ Chu Chu: “Biểu cảm không đúng lắm, rất tức giận, xem ra cuộc trò chuyện không được vui vẻ nhỉ! Chẳng lẽ Cung Dịch thật sự dùng tám trăm triệu để uy hiếp Kiều Kiều làm chim hoàng yến của cậu ta?”
Chu Chu muốn bật khóc.
“Đều tại tôi! Tại cái miệng thối của tôi, sao lại nói cho cậu ta biết chứ!” Sau đó, Chu Chu lại cắn một miếng socola.
Cố Kiều Niệm đi đến chỗ hai người họ.
“Kiều Kiều!” Nghiêm Trình Thành nghĩ Cung Dịch sắp bị Cố Kiều Niệm bỏ rơi, cố gắng vớt vát cho cậu ta: “Cung Dịch vẫn còn nhỏ...”
Cố Kiều Niệm nhìn anh ấy, đôi mắt của cô có thể giết người.
Nghiêm Trình Thành: “...”
“Các người thật xấu xa!” Cố Kiều Niệm nói rồi nhấn thang máy.
Nghiêm Trình Thành lẩm bẩm: “Tôi cũng khá lắm chứ bộ, chăm chỉ, nỗ lực và có tiến bộ...”
“Chuyện Âm mưu phượng hoàng là do anh sắp đặt hả?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Dù sao đi nữa, Nghiêm Trình Thành cũng là cậu ấm nhà giàu, ở ngoài đường cũng rất được ưa thích, thế nhưng lúc này, anh ấy lại tưởng tượng dường như Kiều Kiều đang bóp cổ anh ấy vậy.
“Cậu ta… cậu ta chủ động hỏi tôi.”
“Ha.” Cố Kiều Niệm lạnh lùng cười.
Nghiêm Trình Thành đột nhiên cảm thấy sau lưng nổi lên một lớp da gà.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Cố Kiều Niệm đi thẳng vào, Chu Chu cũng vội vã đi theo.
Ngay sau đó, Cố Kiều Niệm quay trở lại xe của mình.
“Kiều Kiều, có chuyện gì vậy?” Chu Chu căng thẳng hỏi.
“Nói một cách đơn giản, chị tưởng mình nhặt được một thằng nhóc đáng thương, nhưng hóa ra cậu ta lại là một kẻ lắm tiền.” Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu: “Chị nhặt được một đống tiền.”
Chu Chu: “…”
Cố Kiều Niệm rất tức giận.
Chu Chu nhìn thấy điều này, còn tưởng rằng cô giận chuyện trước đây Cung Dịch ngụy trang: “Cậu ta lấy tám trăm triệu uy hiếp chị? Muốn bao nuôi chị hả?”
Cố Kiều Niệm không nói.
Chu Chu tự nghĩ, có vẻ gần đúng rồi. Khi cô ấy định nói thêm điều gì đó, Cố Kiều Niệm đột nhiên tức giận vỗ vào bàn nhỏ: “Chu Chu, em có biết cậu ta xấu xa đến mức nào không? Cậu ta lại dám đe dọa chị bằng cảnh hôn và cảnh giường chiếu!”
“Cái gì!” Biểu cảm của Chu Chu như bị sét đánh: “Hai người đã từng quay loại video như vậy hả?”
Cố Kiều Niệm nhìn Chu Chu không nói nên lời: “Em nghĩ xem điều đó có thể xảy ra không?”
Chu Chu do dự: “Thường thì không thể có chuyện đó, nhưng… hai người thì em không thể suy nghĩ theo hướng bình thường được.”
Cố Kiều Niệm: “...”
“Dù sao, chị cũng sẽ không bị cậu ta đe dọa!” Cố Kiều Niệm tự nhủ.
Cô là một diễn viên chuyên nghiệp.
Cô lại phải quan tâm đến điều này sao?
Muốn quay với ai thì quay!
“Đúng rồi, bên phía Âm mưu phượng hoàng, chúng ta phải thoả thuận và ký hợp đồng trong hai ngày tới.” Chu Chu định dùng sự chuyên môn trong công việc của mình để đáp lại sự tức giận của Cố Kiều Niệm, nhưng cô ấy không biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.
“Không phải là có nữ diễn viên dự bị sao? Chính là Tống Duyệt Nhất năm ngoái đạt Bạch Lê Hoa Thị hậu ấy.”
Tống Duyệt Nhất?
Cố Kiều Niệm gặp cô ta trên thảm đỏ cuối năm ngoái, cô ta rất xinh đẹp, thân hình rất nóng bỏng. Năm ngoái, khi sự kiện kết thúc, ở hậu trường có hai diễn viên nam đánh nhau vì cô ta. Nhiều phương tiện truyền thông đưa tin về cô ta. Họ toàn nói cô ta sát trai.
Cố Kiều Niệm cau mày trong tiềm thức.
“Đội ngũ nhân viên của cô ta rất muốn có kịch bản này. Nghe nói đã giảm một nửa cát-xê. Em sợ bên kia cứ tiếp tục tấn công như vậy thì miếng thịt sắp đến miệng của chúng ta sẽ bị cướp mất.” Chu Chu thực sự lo lắng.
Nhân viên bàn bạc với bọn họ cũng đã từng bóng gió một lần.
“Muốn cướp được thì cũng phải xem thử chị có đồng ý không đã.”