Cung Dịch biết trong lòng Cố Kiều Niệm tràn ngập nỗi băn khoăn với anh.
Trong chuyện này anh dứt khoát không nuông chiều cô, trực tiếp nói rõ ràng với cô, làm thế nào có thể gây sức ép với cô là được.
Tách biệt nhau là không thể, cả đời này cũng không thể.
Cố Kiều Niệm chưa từng thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của Cung Dịch nên cô thấy hơi sợ hãi.
Cô dùng hai tay che miệng anh: “Thằng nhóc này, có biết sức nặng của cả đời là bao nhiêu không? Mở miệng ra là nói bậy!”
Cung Dịch cũng không phản kháng, chỉ kiên định nhìn cô.
Tâm can Cố Kiều Niệm đều đang run lên. Cô né tránh ánh mắt của Cung Dịch, định tách ra khỏi lòng anh một lần nữa.
“Ý của cậu tôi hiểu, trước tiên hãy nói về chuyện hợp đồng kia đã.”
Cố Kiều Niệm cảm thấy bản thân thật quá tuyệt vời.
Nói một câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” cũng không quá đáng nhỉ?
Quá trình này, trực tiếp hướng đến phòng làm việc của chủ tịch gì đó, lau súng cướp cò cả ngày, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng mà...
Rõ ràng cô vẫn có thể mang hợp đồng trở về.
Lúc này Cung Dịch lại ngoan ngoãn buông lỏng ra một chút.
Nhưng chờ Cố Kiều Niệm chuẩn bị đi đến ghế sô pha bên kia, anh lại ôm cô từ phía sau.
Trong lòng Cố Kiều Niệm lại run lên một lần nữa. Cô cảm nhận được sự bất đắc dĩ và... tủi thân của Cung Dịch.
“Chị nói đúng, tôi phải thừa nhận, tôi thật sự không biết được sức nặng của cả đời là bao nhiêu.” Cung Dịch thì thầm.
Điều này thật sự từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ tới.
Cố Kiều Niệm cụp mí mắt xuống, đang định nói rằng không quan trọng thì Cung Dịch lập tức nói thêm: “Vậy nên... chị phải kiên nhẫn một chút, từ từ dạy tôi, để cho tôi biết sức nặng của cả đời là bao nhiêu.”
Lần này, Cung Dịch không phải là trưng cầu ý kiến của Cố Kiều Niệm.
Không giống như sự việc cái lồng chim hoàng yến ban nãy mà hỏi cô một câu có được không.
Anh là đang nói với cô.
Chị phải dạy tôi, nhất định phải dạy tôi.
Cả đời này, tôi đã đặt vào tay chị rồi.
Có thể có bao nhiêu sức nặng, chị tự mà tính.
Cố Kiều Niệm hơi rối loạn. Cung Dịch quá bá đạo, không định cho cô một chút thời gian suy nghĩ, bắt cô phải đưa ra quyết định ngay lúc này.
Ơ... không đúng.
Thằng nhóc này đã giúp cô quyết định rồi.
Cố Kiều Niệm khẽ thở dài, sau đó xoay người đi.
Cung Dịch vẫn ôm cô không buông, cô nhìn anh, bất lực thở dài: “Cung Dịch, cậu định ăn tôi luôn à?”
“Đúng vậy.” Cung Dịch không chút do dự.
Cố Kiều Niệm tức đến bật cười.
“Những việc cậu nói, tôi sẽ về suy nghĩ lại.” Cô tạm ngừng một chút. “Tương tự, tôi có một yêu cầu cho cậu, cậu nhất định phải đồng ý.”
“Chị nói đi.”
“Việc bỏ cuộc thi, tôi vẫn cực kỳ tức giận.” Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch nghiêm túc nói.
Ngoài giận dữ, cô lại càng tiếc nuối hơn.
Cho dù Cung Dịch có thân phận hiển hách như thế nào, nhưng vốn dĩ anh đã có thể trở thành một ngôi sao trong lòng cả một thế hệ. Vậy mà chỉ vì một câu của mình, anh đã dứt khoát từ bỏ.
Nói thế nào đây cũng là một cái gai trong lòng Cố Kiều Niệm. Cách lý giải của cô về tình yêu không phải như vậy. Yêu một người, đó là chuyện 1+1 lớn hơn 2. Nếu bạn yêu ai đó, cái giá phải trả là tự loại bỏ đi mũi nhọn, chặt đứt đi đôi cánh của chính mình. Tình yêu như vậy, thoạt nhìn giống như rất lãng mạn và cao thượng. Cho dù người kia có vui mừng bao nhiêu mà nói với người đời: “Hãy nhìn xem, tôi vì tình yêu của mình mà bỏ đi tất cả những gì tôi có.”
Cố Kiều Niệm cũng không tán thành.
Nếu đằng sau sự lãng mạn là một người tự loại bỏ đi mũi nhọn, để lại thương tích đầy mình, là một người tự chặt đứt đôi cánh giương cao của mình, để lại lỗ thủng sau lưng với đầy máu tươi trên đất, vậy cô kiên quyết coi thường sự lãng mạn như thế.
“Tôi muốn cậu đồng ý với tôi, sau này không bao giờ làm ra chuyện tương tự nữa, không cần lấy lý do vì tôi mà từ bỏ bất kỳ điều gì.”
“Bất kỳ điều gì?” Cung Dịch nhíu mày: “Phạm vi của những điều đó chính là tất cả, ví dụ như an toàn của chị. Nếu bắt tôi phải lựa chọn giữa sự an toàn của chị và chuyện của tôi, tôi nhất định sẽ bỏ qua chuyện của mình. Chị à, chị không thể quy định một cách bá đạo như vậy.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Thằng nhóc này còn nghiêm túc vậy.
“Tóm lại, có chuyện tương tự như việc bỏ cuộc thi, cậu phải bàn bạc với tôi trước, không được tự mình quyết định.” Cố Kiều Niệm nói.
“Trừ việc liên quan đến an toàn của chị, những cái khác đều có thể bàn bạc.” Cung Dịch vẫn khăng khăng giữ thái độ nghiêm túc như thế.
Nhóc con bướng bỉnh này, luôn làm người ta cảm động như vậy.
“Còn chuyện hợp đồng kia...” Cố Kiều Niệm ngừng lại một chút, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Cung Dịch: “Không phải là cậu đã phát hiện bản hợp đồng kia có vấn đề nên mới mua lại chứ?”
“Đúng vậy.” Cung Dịch gật đầu: “Lúc chị ký tên và lúc ký hợp đồng, có chi tiết không giống nhau.”
Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn Cung Dịch: “Làm sao cậu biết?”
“Nghiêm Trình Thành cho tôi rất nhiều ảnh chụp và poster có chữ ký của chị.” Cung Dịch trả lời.
“Hợp đồng chị ký với Hoàn Ảnh vẫn còn ở chỗ tôi. Lúc trước tôi đã phát hiện ra điểm khác nhau giữa hai thứ.”
Quả thực đúng như Cung Dịch nói. Khi Cố Kiều Niệm ký tên cho fan, cô đã đặt dưới chữ “Niệm” một chút tâm tư nhỏ, sau khi nối lại nét bút, sẽ trông giống hình dáng của một biểu tượng trái tim.
Nhưng đối với những chuyện như ký hợp đồng này, cô đã cẩn thận hơn, viết rất ngay ngắn.
Lúc ở bên cạnh vợ chồng Cố Đức Hạo, Cố Kiều Niệm ký hợp đồng không nhiều lắm, đôi vợ chồng thâm độc này cũng sẽ không để tâm đến những chi tiết như vậy, vì vậy cũng không hề phát hiện.
Thế mà Cung Dịch lại phát hiện ra...
“Tôi còn mua lại hợp đồng, mang đi làm giám định dấu vết, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.” Cung Dịch nói tiếp.
Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch cười không nói.
Lúc trước cô đã nói, con đường mà tổng giám đốc Hoàn Ảnh này đi không quá giống nhau.
Cô vốn nghĩ là tổng giám đốc Hoàn Ảnh làm cho chuyện Hoàn Ảnh mua hợp đồng trở nên ồn ào huyên náo là để khiến cô không còn đường lui.
Ai biết chủ tịch Hoàn Ảnh lại là Cung Dịch đâu?
Không còn đường lui chính là Trương Ngọc Mai kia kìa.
“Giúp tôi trả thù sao?” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng nghiêng đầu.
“Đúng vậy.” Cung Dịch gật đầu.
“Mặt khác, nhân tiện với những tài sản mà bà ta đã cướp đi từ chị, nếu không thể làm cho bà ta nhả ra, thì cướp về toàn bộ.”
Mặc dù Cố Kiều Niệm đã lấy lại được phần lớn số tiền, nhưng một số đã bị vợ chồng Trương Ngọc Mai biến thành bất động sản ở nước ngoài của bọn họ. Còn có cả châu báu và những thứ khác, Cố Kiều Niệm không biết rõ là bao nhiêu.
Cô nghĩ, dù sao cuối cùng những người cùng một nhà này làm cho bản thân sống không bằng chết, những thứ đó bọn họ đến chết cũng không dùng được, vì thế cô vô cùng khinh thường.
“Nhìn không ra, cậu Cung đây còn có ngày này, chút tiền ấy mà cũng để ý hả?” Cố Kiều Niệm hơi nhướng mày, giọng điệu có chút trêu chọc.
“Đó là tiền chị kiếm được.” Cung Dịch nghiêm túc nói: “Muốn tiêu cũng phải là tôi tiêu, bọn họ không xứng.”1
Cố Kiều Niệm ngây ra một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu cười.
“Nếu cậu đã ra tay, tôi cũng sẽ không xen vào.” Cố Kiều Niệm ngưng một chút rồi dặn dò một câu: “Nhưng cậu cũng phải chú ý có chừng mực, đừng ép chết bọn họ, tôi giữ bọn họ lại vẫn còn có tác dụng.”