Từ lúc biết Hoàn Ảnh lấy khoản tiền tám trăm triệu kia trái với hợp đồng, trong lòng Cố Kiều Niệm đã nghĩ đủ mọi cách để đối phó, trong đó bao gồm đúng như những gì Chu Chu đã suy đoán, tổng giám đốc Hoàn Ảnh dùng tám trăm triệu để cô làm một con chim hoàng yến.
Cố Kiều Niệm nghe được nửa câu trước của Cung Dịch thì còi báo động đã hoàn toàn vang lên. Ở trong lòng cô trực tiếp đánh cho Chu Chu một trận nhừ tử, sao mà cô nàng này cái gì cũng dám nói với Cung Dịch vậy?
Đợi Cung Dịch nói xong, Cố Kiều Niệm mới phản ứng lại: “Cậu nằm mơ đi, tôi còn lâu mới làm chim hoàng yến của cậu...”
Nói xong câu này, Cố Kiều Niệm mới tỉnh táo lại, lời mà Cung Dịch vừa nói hình như... không phải bảo cô làm chim hoàng yến thì phải?
“Hả?” Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn anh.
Sao cậu nhóc này lại không theo kịch bản gì hết vậy? Dùng tám trăm triệu để mua một cái lồng cho bản thân, sao cậu ta lại nghĩ ra được thế?
Trong hai giây mà Cố Kiều Niệm còn đang kinh ngạc hoảng hốt thì Cung Dịch đã rất thuần thục thu một tay lại ôm lấy eo của cô, kéo cô vào lòng mình.
“À!”
Anh giống như phát hiện ra cái gì đó, kêu lên một tiếng.
“Thì ra chị muốn là chim hoàng yến của tôi sao? Cũng không phải là không được, chị thích thì tôi cũng đồng ý thôi.”
Giọng nói của anh vốn dĩ đã rất êm tai, lúc nói chuyện cố ý mang theo ý trêu chọc, kéo dài giọng điệu ra thì giống như một chú mèo con, móng vuốt mũm mĩm hồng hồng dẫm lên ngực cô, lại vừa giống như cái đuôi mềm mại của chú mèo con quét nhẹ qua tim cô.
Cho dù là kiểu nào cũng khiến lòng cô mềm tới mức rối tinh rối mù.
Cố Kiều Niệm rất cảm ơn ông trời đã ban cho cô thiên phú diễn xuất, nếu không thì bây giờ cô thật sự bị Cung Dịch nhìn thấu từ trong ra ngoài rồi.
“Cậu hâm nó vừa thôi.”
Cố Kiều Niệm hạ mắt xuống.
Thật ra cô không quen lắm, lúc trước là cậu nhóc cần mình bảo vệ, đột nhiên lại biến thành người hiển hách như vậy.
“Cậu đừng quên, chúng ta đã chia tay rồi.”
Lúc cô nói câu này đã vô thức bỏ qua ánh mắt của người bên cạnh
“Chia tay?”
Cung Dịch hơi nhíu mày, sau đó một tay còn lại đột nhiên siết cằm cô, buộc cô phải nhìn mình.
Phải biết rằng trước kia tuy rằng Cung Dịch cũng có lúc rất bá đạo, nhưng gần như là chưa bao giờ làm ra những hành động tương tự như vậy đối với Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn anh.
Cung Dịch cũng nhìn cô.
Bàn tay anh đang siết cằm cô hoàn toàn không dùng lực, phần đầu ngón tay còn vuốt nhẹ hai cái.
Sau đó Cung Dịch nói từng câu từng chữ: “Cố Kiều Niệm, chị đúng là người không nói lý.”
Cố Kiều Niệm: “?”
Mọi người nghe xem, tên nhóc này nói nghe có thuận tai không? Rốt cuộc ai mới là người không nói lý nhất chứ?
“Sao tôi lại không nói lý chứ?” Cố Kiều Niệm hỏi: “Cậu vừa giả vờ làm chú cún nhỏ, vừa giả vờ yếu đuối đáng thương, bất lực, vừa lừa tiền lại còn lừa sự đồng cảm của tôi. Tôi còn chưa nói cậu không nói lý, cậu không những ăn cướp lại còn la làng! Cậu buông ra cho tôi!”
Sau đó Cố Kiều Niệm muốn tránh thoát khỏi Cung Dịch.
Lớp ngụy trang cún con kia của Cung Dịch đã bị chính anh xé nát rồi, bản tính thật dần dần lộ ra.
Cố Kiều Niệm càng giãy dụa thì anh càng thu vòng tay lại ôm cô chặt hơn.
“Chị à, là chị nghĩ rằng tôi là cún con, là chị nghĩ rằng tôi vừa yếu đuối đáng thương vừa bất lực.” Cung Dịch nhìn cô, ánh mắt như mang theo sức mạnh làm chấn động cả hồn phách.
Cố Kiều Niệm lập tức nhụt chí, cũng không giãy dụa nữa.
“Được rồi, là tự tôi ngu ngốc! Là tôi bị sắc đẹp mê hoặc, đánh giá sai lầm!” Cố Kiều Niệm tức giận nói.
Cũng không thể nói là cô đang giận Cung Dịch được, suy nghĩ cẩn thận thì cô càng tức giận bản thân mình hơn.
Sao lại bị mê hoặc bởi sắc đẹp mà rơi vào bẫy của tên sói con này chứ?
“Cũng không ngốc lắm.” Cung Dịch nhìn bộ dạng cô tự tức giận, tự mắng bản thân.
Bị sự đáng yêu của cô làm cho trái tim như muốn tan chảy ra, anh bật cười dùng chóp mũi của mình cọ lên chóp mũi của cô.
Cố Kiều Niệm ngây ra.
Theo lý mà nói, những việc như hôn và hành động còn thân mật hơn, cô và Cung Dịch đều đã làm rồi.
Chỉ là chạm mũi thôi mà.
Không có gì to tát cả.
Nhưng trong nháy mắt Cố Kiều Niệm giống như là bị đánh một cái.
Cung Dịch nhìn cô, sau đó lại nói tiếp: “Chị cứ việc bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, tôi bảo đảm, chị thích dáng vẻ như thế nào thì tôi cũng có.”
Cố Kiều Niệm nhìn anh.
Vì sao cô thích dáng vẻ nào thì anh cũng có?
Bởi vì anh nguyện ý đi đắp nặn bản thân chỉ để phù hợp với những gì cô thích?
Anh... cũng đã từng nịnh người khác như vậy sao?
Những người nhà coi anh là kẻ thấp hèn đấy à?
Cung Dịch đã thừa nhận rồi, bản thân anh di truyền nhân cách phản xã hội từ mẹ.
Cố Kiều Niệm đã từng nhìn thấy một vài tài liệu liên quan đến kiểu người như vậy.
Thế nhưng giữa những người như vậy có sự khác biệt rất lớn.
Ví dụ như những người có tính cách cực đoan, từ nhỏ đã không biết sợ hãi và lòng đồng cảm với mọi người, bình thường thì loại người này sẽ trở thành kẻ biến thái cuồng giết người, cũng là người bị mọi người biết đến nhiều nhất.
Cũng có một bộ phận, có thể dung nhập vào xã hội, bị bao bọc bởi cái mác bên ngoài là hướng nội, quái gở. Nhìn thì giống như là đang sống bình thường, may mắn thì có thể sống thọ được, còn nếu không may mắn... đa số đều chết trong tay chính mình.
Còn một bộ phận ít ỏi còn lại, bọn họ có trí thông minh cực kỳ cao, giống như những người có tính cách cực đoan, bọn họ cũng không có tình cảm và tư duy suy nghĩ được như người bình thường.
Sau này họ sẽ trở thành loại người như thế nào, là tên biến thái cuồng giết người hoặc nhà nghệ thuật, thương gia thiên tài,... Những điều này đều là do bọn họ tự lựa chọn.
Cố Kiều Niệm phân Cung Dịch vào loại cuối cùng.
Nếu không nhầm, anh hoàn toàn có năng lực để trở thành kiểu người mà anh muốn.
Trái tim của Cố Kiều Niệm đột nhiên bị sụp đổ xuống một góc. Anh có thể nhẹ nhàng nói ra những lời này như vậy là bởi vì trước kia anh vẫn luôn sống như vậy ư?
“Không cần phải thế.” Cố Kiều Niệm nói: “Cậu cứ làm Cung Dịch vẫn tốt hơn.”
Cậu không cần vì tôi mà trở thành bất kì ai khác.
Tôi không muốn cậu đóng giả ai cả.
Cậu chỉ cần là Cung Dịch là được rồi.
Cung Dịch hơi ngẩn người ra.
Cố Kiều Niệm vươn tay cầm lấy cổ tay của anh, kéo bàn tay đang siết cằm mình ra: “Lúc nãy cậu bảo là tôi không nói lý, sao tôi lại không nói lý chứ hả?”
Cung Dịch mới phản ứng lại, giây phút vừa ngẩn người lúc nãy cứ như chưa từng xảy ra vậy.
“Chị vừa nói chúng ta đã chia tay rồi?”
“Đúng vậy.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
Cung Dịch lại siết cằm cô buộc cô nhìn mình.
“Cố Kiều Niệm, chị nói cho tôi biết, chúng ta đã yêu nhau lúc nào vậy? Còn chưa nói yêu nhau mà đã chia tay? Chị như vậy mà là có lý à?” Cung Dịch hùng hổ dọa người nói.
Cố Kiều Niệm: “...”
Cái lưỡi này kéo ra cắt đứt luôn cho rồi!
“Ý của tôi là... mối quan hệ giữa chúng ta đoạn tuyệt rồi! Quan hệ bao nuôi chấm dứt rồi!”
Cố Kiều Niệm là người như thế nào chứ? Là người dẻo miệng nhất.
Cô nhanh chóng nghĩ ra một lý do mà mình cảm thấy là hợp lý nhất.
“Tôi đã nói rồi, sau khi bán mình, có chuộc thân lại hay không cũng là tự tôi quyết định!” Trên khuôn mặt điển trai kia của Cung Dịch hiện rõ hai chữ “bá đạo”: “Tôi không chuộc lại.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Đường đường là người thừa kế của Vân Đỉnh, tổng giám đốc của Hoàn Ảnh, sao bán thân mà còn bán như kiểu cây ngay không sợ chết đứng như vậy chứ?
“Cũng không chia tay.”
Sau đó, Cung Dịch bổ sung thêm một câu chắc chắn như chém đinh chặt sắt.
“Cả đời này, chị nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến.”