Cố Kiều Niệm hoảng hốt đi đến thang máy. Mấy người kia đã vào thang máy rồi.
Cố Kiều Niệm cũng không ấn thang máy, chỉ đứng ở đó nhìn những con số đang nhảy không ngừng rồi cuối cùng dừng lại ở tầng cao nhất.
Tầng cao nhất là khu làm việc của tổng giám đốc Hoàn Ảnh.
Hình ảnh vừa lóe lên ngắn ngủi trong đầu lại thoáng hiện lên một lần nữa.
Người đàn ông đi giày da tây, hình như còn đeo một đôi kính gọng vàng, giữa đám người nhìn vừa lạnh lùng lại vừa ưu tú.
Khác chú hồ ly nhỏ và cậu nhóc kia của cô như vậy.
“Kiều Kiều!”
Lúc này, giọng nói của Nghiêm Trình Thành và Chu Chu gần như đồng thanh vang lên.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía bọn họ. Cô không nói gì cả, thu ánh mắt của mình lại.
“Sao thế?” Nghiêm Trình Thành hỏi.
Cố Kiều Niệm không nói gì.
Nghiêm Trình Thành còn định hỏi nữa, Chu Chu nhìn thoáng qua bàn tay đang gõ nhẹ vào bên chân của Cố Kiều Niệm.
Cô ấy túm lấy tay của Nghiêm Trình Thành rồi lắc đầu với anh ấy, ra hiệu bây giờ anh có thể im lặng rồi.
Thang máy rất nhanh đã đến nơi.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Cố Kiều Niệm trực tiếp đi vào.
Nghiêm Trình Thành và Chu Chu sợ hãi đứng ở ngoài nhìn cô với vẻ đáng thương.
“Vào đi.”
Vào lúc mà cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì Cố Kiều Niệm mở miệng nói.
Nghiêm Trình Thành và Chu Chu lập tức đi vào.
Suốt đường thang máy đi lên.
“Nghiêm Trình Thành, rốt cuộc Cung Dịch là ai?” Một lúc sau, Cố Kiều Niệm đột nhiên hỏi.
Chu Chu nhìn về phía Nghiêm Trình Thành.
Anh ấy ho nhẹ: “Cái đó, hay là cô tự hỏi cậu ta đi.”
Cố Kiều Niệm rũ mắt xuống, đột nhiên bật cười.
Chu Chu dịch người về phía bên cạnh của Nghiêm Trình Thành một chút.
Cảm xúc hôm nay của em Kiều thật khiến người khác khó mà đoán được.
Ví dụ như là bây giờ.
Tay của cô đang gõ không ngừng lên đùi, thế mà lại còn cười.
Theo lý mà nói thì cái trước là hiện cho việc cô sắp sửa gây chuyện rồi, thế nhưng buồn cười là cái hành động này trước kia chưa từng có.
Thang máy rất nhanh sau đó đã đến tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra.
Đứng ở trước cửa thang máy là một người đàn ông có dáng người cao gầy, mặc âu phục phẳng phiu.
Chu Chu đã từng nhìn thấy ông ấy ở trên tạp chí.
Hứa Cao.
Tổng giám đốc của Hoàn Ảnh.
“Cô Cố.”
Hứa Cao nhìn thấy Cố Kiều Niệm thì khẽ vuốt cằm.
Cố Kiều Niệm nhìn ông ấy vài giây, sau đó đi ra ngoài với vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào.
“Tổng giám đốc đã đợi cô ở bên trong rồi.”
Hứa Cao chỉ vị trí của văn phòng tổng giám đốc.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía đó rồi thở dài một hơi.
Chu Chu nghe thấy lời của Hứa Cao bỗng nhiên cảm thấy hơi mơ hồ. Tổng giám đốc không phải là ông ấy à?
Từ đầu đến cuối Cố Kiều Niệm đều không nói gì, trực tiếp đi về phía bên đó.
Chu Chu đang định đi theo thì Nghiêm Trình Thành lại kéo cô ấy lại.
“Anh làm cái gì vậy?” Bình thường Chu Chu luôn rất tôn trọng Nghiêm Trình Thành, nhưng lúc này con thỏ tức giận rồi thì cũng sẽ trừng mắt nhe răng!
Cô ấy quay đầu trừng mắt Nghiêm Trình Thành.
“Cung Dịch đang ở trong đấy.” Nghiêm Trình Thành nói.
“Cung Dịch ở trong đó làm gì? Cậu ta đến bảo vệ Kiều Kiều à?” Chu Chu nghi ngờ.
Nghiêm Trình Thành không nói gì.
Chu Chu cũng không phải là kẻ ngốc.
Cô ấy nhìn Nghiêm Trình Thành, lại nhìn người mà cô cho rằng là tổng giám đốc của Hoàn Ảnh, lại nhìn về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, đột nhiên lại nghĩ đến lời của Cố Kiều Niệm hỏi Nghiêm Trình Thành ở trong thang máy.
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu.
Cô ấy gượng cười hỏi: “Không phải chứ? Cung Dịch là tổng giám đốc của Hoàn Ảnh à?”
Nghiêm Trình Thành nhìn cô ấy, ngầm thừa nhận.
Nụ cười trên mặt của Chu Chu đầu tiên là cứng lại, sau đó bỗng chốc sụp đổ, chân cũng thấy hơi mềm đi.
Cô ấy lặng lẽ đưa tay vịn vào tường.
Tổng giám đốc Hoàn Ảnh là một cậu nhóc mười chín tuổi?
Tổng giám đốc Hoàn Ảnh là chó săn nhỏ của Cố Kiều Niệm?
Tổng giám đốc Hoàn Ảnh là idol nhỏ?
Trong giây lát, Chu Chu không biết nên cảm thấy kinh sợ từ chuyện nào?
Mà lúc này, Cố Kiều Niệm cũng đã mở cửa của văn phòng tổng giám đốc ra.
*
Bản thân cô cũng không biết mình đã gặp phải quỷ Cung Dịch gì.
Cứ tự suy diễn Cung Dịch vừa yếu đuối bất lực vừa đáng thương.
Chỉ bởi vì cậu ta mới mười chín tuổi sao?
Đứng ở trước cửa văn phòng tổng giám đốc, cô nhìn Cung Dịch quay người lại nhìn về phía mình.
Bên ngoài là ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi khắp phòng. Ánh sáng rực rỡ cao ngất chiếu lên trên người anh, khiến cả người anh trông đẹp tới mức không chân thật.
Cô đi về phía Cung Dịch, cũng không biết là tại sao cô cảm thấy cặp kính của Cung Dịch vô cùng chướng mắt.
Cô dơ tay ra gỡ nó xuống.
Cung Dịch cũng mặc kệ để cô gỡ xuống.
“Cậu là tổng giám đốc của Hoàn Ảnh à?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Đúng vậy.” Cung Dịch trả lời: “Lúc nãy từ phòng riêng đi ra tôi đã muốn nói với chị rồi, nhưng chị không cho.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Cô chỉ muốn hỏi, ai mà đoán được tổng giám đốc của Hoàn Ảnh lại là một cậu nhóc mười chín tuổi chứ?
Cố Kiều Niệm nở nụ cười, đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt của Cung Dịch: “Người thừa kế của tập đoàn Vân Địch, tổng giám đốc của Hoàn Ảnh. Cậu bạn nhỏ của tôi thì ra cậu giỏi như vậy sao? Tôi thật sự nhìn nhầm cậu rồi.”
“Thực tế thì tôi còn giỏi hơn đấy.” Cung Dịch nói.
Nếu như đổi thành người khác thì bạn còn có thể nghĩ rằng anh đang đùa cợt.
Nhưng Cung Dịch đã nói như vậy thì Cố Kiều Niệm sẽ không nghi ngờ.
Cậu ta căn bản là không cần cô bảo vệ, cho nên cô đang tự suy diễn cái gì vậy?
Cố Kiều Niệm thu tay lại, chuẩn bị nói cho ra lẽ chuyện tám trăm triệu kia với Cung Dịch.
Nhưng tay cô vừa bỏ xuống, đang chuẩn bị đi đến ghế sô pha ở bên kia, Cung Dịch tưởng rằng cô muốn đi, dơ tay kéo cô lại, hai tay chống lên bàn làm việc, vây cô lại giữa hai cánh tay.
Cố Kiều Niệm: “...”
“Lại tức giận rồi à?” Cung Dịch hỏi.
Cố Kiều Niệm mệt mỏi nói: “Tôi không tức giận, cậu bỏ ra trước đi, chúng ta nói cho rõ ràng chuyện tám trăm triệu.”
“Không bỏ.” Cung Dịch nhìn cô: “Cố Kiều Niệm, tôi không còn nhỏ nữa, chị có thể yên tâm giao nửa đời còn lại cho tôi.”
Cố Kiều Niệm sững sờ.
Cô đột nhiên nhớ đến lời nói dưới cơn tức giận của Cung Dịch vào ngày ở khách sạn đó. . Truyện Phương Tây
“Ai cho cậu gọi tên của tôi? Không biết lớn nhỏ!” Cố Kiều Niệm trừng mắt nhìn anh.
“Cố Kiều Niệm!”
“Cố Kiều Niệm!”
“Cố Kiều Niệm!”
Cung Dịch gọi liền tù tì ba lần.
Cố Kiều Niệm: “...”
Một giây sau, Cung Dịch đột nhiên cúi đầu hôn cô.
Hai tay của Cố Kiều Niệm lập tức chống lên trước ngực anh, cố gắng ngăn lại khoảng cách giữa hai người.
“Cung Dịch, cậu đứng đắn chút cho tôi, tôi đến đây là để bàn chuyện hợp đồng với tổng giám đốc của Hoàn Ảnh. Cậu... cậu không được hôn nữa!”
Cung Dịch nhìn đôi tai đang đỏ dần của Cố Kiều Niệm, lập tức bật cười.
“Được thôi, chúng ta nói chuyện.”
Ừm, tuy là nói vậy nhưng anh lại chẳng có chút ý nghĩ nào là muốn thả Cố Kiều Niệm ra cả, thậm chí là còn sáp lại gần hơn.
“Ai bảo cậu đưa tám trăm triệu kia hả? Cậu nhiều tiền quá nên mang đi đốt à?” Cố Kiều Niệm giả vờ bình tĩnh.
Nếu không phải là đôi tai đo đỏ của cô đã bán đứng chính mình thì ai mà nhận ra được là lòng cô đang loạn như ma chứ?
“Khoản tiền đấy đã cho rồi, còn làm sao được nữa?” Cung Dịch ung dung thong thả nói: “Chị có nhiều tiền như vậy để có thể trả lại tôi sao?”
Cố Kiều Niệm cảnh giác nhìn Cung Dịch.
“Cái cách mà Chu Chu nói kia hình như cũng được đấy.” Cung Dịch cười xán lạn đến mức chói mắt, sau đó anh nói rõ ràng từng câu từng chữ bên tai Cố Kiều Niệm: “Chị à, tám trăm triệu đã cho chị kia, chị lấy để làm lồng sắt, nuôi một chú chim hoàng yến cho thật tốt được không?”