Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 193: Chương 193: Người lạ quen thuộc




Nói chung Cố Kiều Niệm rất mơ hồ.

Trên lý thuyết, sau khi cô với Cung Dịch chia tay nhau ở khách sạn, cả hai nên đường ai nấy đi.

Lần này tới gặp bà cụ Cung, Cố Kiều Niệm cũng cho rằng, bà ta nhất định sẽ không nói với Cung Dịch.

Bản thân đã cắt đứt quan hệ với Cung Dịch rồi. Chuyện này, cô cứ lặng lẽ mà làm, anh chắc chắn sẽ không hay biết. Chẳng thể ngờ được, trong quân ta lại có địch.

Thế thì tốt rồi, vốn dĩ đã ai đi đường nấy, nay lại đến trường quay của cô khóc lóc om sòm.

Thật là khó xử.

“Chị à, chị đừng đi…”

Cung Dịch vốn muốn nói, chị đừng đi, tôi chính là tổng giám đốc của Hoàn Ảnh mà chị muốn gặp đây.

Nhưng lại chẳng nói nên lời.

Cố Kiều Niệm thẹn quá hóa giận ngắt lời anh: “Bảo cậu chờ tôi thì cậu đi đi, sao lắm điều thế?”

Cung Dịch: “…”

Nghiêm Trình Thành: “…”

“Kiều Kiều à…” Nghiêm Trình Thành cảm thấy lúc này mình nên làm gì đó.

“Tổng giám đốc Nghiêm, nếu tôi là anh, tôi sẽ không xen vào ngay lúc này đâu.” Cố Kiều Niệm liếc mắt nhìn anh ấy.

Nghiêm Trình Thành bị nói như vậy thì rất khó chịu, từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên bị Cố Kiều Niệm lườm, suýt chút nữa thì đứng tim.

Cố Kiều Niệm nhìn kẻ trước mặt.

Đau đầu thực sự.

Sao tự nhiên mọi chuyện lại biến thành thế này?

Cô ở trước mặt Cung Dịch, liều mình tranh đấu vì anh một hồi, Cung Dịch sẽ nghĩ sao về chuyện này?

Nghĩ cô yêu anh chết đi sống lại?

Cố Kiều Niệm hoàn toàn im lặng, nhấc chân lên muốn rời đi.

Chu Chu thấy thế, lập tức chạy theo.

Cố Kiều Niệm nhìn cô ấy: “Em không cần đi theo chị, đưa Cung Dịch đi đi.”

“Không được, chị không thể một mình tới Hoàn Ảnh được! Em đã nói tổng giám đốc của Hoàn Ảnh chắc chắn muốn dùng tám trăm triệu kia trói buộc chị như chim hoàng yến trong lồng. Một mình chị tới đó như vậy không phải dê vào miệng cọp hay sao? Không được! Dù phải đánh chết Cung Dịch, em cũng phải đi cùng chị!” Chu Chu nói chắc như đinh đóng cột.

Cố Kiều Niệm buồn bực.

Sao phải đánh chết Cung Dịch?

“Đây không phải là chị đang thương lượng với em đâu.” Cố Kiều Niệm thực sự tức giận với Chu Chu.

Cô biết mục đích của Chu Chu là muốn bảo vệ mình, nhưng tóm lại cô cũng là có lòng làm chuyện xấu mà!

Cố Kiều Niệm dứt lời, nhấc chân bước đi.

Chu Chu muốn đi cùng, Nghiêm Trình Thành giữ cô ấy lại: “Hay là cô nghe lời cô ấy đi, yên tâm, giám đốc đó bên Hoàn Ảnh không phải loại người như cô nghĩ đâu, phải không Cung Dịch?”

Nghiêm Trình Thành liếc mắt nhìn anh.

Cung Dịch vẫn còn quay đầu nhìn theo hướng Cố Kiều Niệm vừa rời khỏi, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Chim hoàng yến?” Sau đó anh nhìn về phía Chu Chu.

“Không phải sao?” Chu Chu vỗ đùi một cái khẳng định: “Tên giám đốc kia dùng tám trăm triệu trả tiền vi phạm hợp đồng cho Kiều Kiều, là tám trăm triệu đó, hơn nữa còn không phải theo quy trình phê duyệt thông thường, mà là dùng tiền riêng của mình. Lý do gì lại khiến một người đàn ông vung một đống tiền cho một cô gái xinh đẹp như vậy? Dĩ nhiên là muốn bao nuôi cô ấy rồi!”

Chu Chu phân tích vô cùng hợp tình hợp lý.

Nghiêm Trình Thành nghe xong chợt nở nụ cười: “Cô Chu, bình thường bao nuôi người khác không cần đến tận tám trăm triệu vậy đâu. Hơn nữa tổng giám đốc của Hoàn Ảnh thực sự không phải kiểu người như cô nghĩ, đúng không Cung Dịch!”

Chỉ trong giây lát, đến cả tổng giám đốc của Hoàn Ảnh cũng rơi vào đăm chiêu.

Sau đó thờ ơ đáp: “Cũng chưa chắc.”

Nghiêm Trình Thành suýt nữa sặc nước miếng.

“Anh xem đi, đến Cung Dịch cũng thấy không bình thường!” Chu Chu sốt ruột kêu lên.

“Làm sao mà không chắc được? Người đó không phải loại người như vậy, cậu biết rõ mà!” Nghiêm Trình Thành kinh sợ nhìn Cung Dịch.

Cung Dịch lại nhíu mày.

“Đi đây.”

Nghiêm Trình Thành và Chu Chu trơ mắt nhìn anh rời đi.

“Không được, tôi phải đi tới Hoàn Ảnh!” Chu Chu nghĩ một lúc, cũng muốn đi.

“Tôi cũng đi, để tôi lấy xe, cô đi cùng tôi!”

Cứ như vậy, Cố Kiều Niệm, Cung Dịch, Nghiêm Trình Thành cùng với Chu Chu, bọn họ người trước kẻ sau đi đến tòa nhà của tập đoàn Hoàn Ảnh.

Mà ở trong phòng riêng, quản gia ôm thắt lưng đau đớn vì cú đá của Cung Dịch đi tới chỗ bà cụ Cung.

Bà cụ một hơi uống hết một lọ thuốc trợ tim cấp tốc.

“Bà chủ, nhìn cậu chủ rất tức giận, có lẽ xảy ra chuyện lớn rồi!”

Sắc mặt bà cụ trắng bệch: “Gọi cho Cung Tư Dương, bảo nó cẩn thận một chút.”

“Vâng!” Quản gia khóc rưng rức gật đầu.

Bà cụ nghiến răng nghiến lợi: “Con hồ ly tinh Cố Kiều Niệm kia, toi còn tự hỏi sao cô ta có thể kiêu ngạo như vậy, ra là đưa cả Cung Dịch đến!”

“Bà chủ, điểm chí mạng chính là! Cô Nam Cung chín tháng nữa sẽ quay về… Cô ấy chính là tâm can bảo bối của Nam Cung Hoài. Nam Cung Hoài nắm giữ mấy bến cảng nằm trên đường làm ăn của chúng ta, cô Nam Cung có vẻ rất thích cậu chủ, nếu đến lúc đó cô ấy biết cậu chủ đã có tình cảm với người khác…” Vẻ mặt của quản gia vô cùng lo lắng.

“Thích người khác thì làm sao?” Bà cụ cắn răng nói: “Tôi tự có biện pháp khiến bọn chúng phải tách ra!”

Trên xe bảo mẫu, Cố Kiều Niệm bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Đơn giản mà nói, cô biết không thể nào là đường ai nấy đi.

Cô với Cung Dịch… không có việc gì vẫn dính líu lẫn nhau.

Hơn nữa, vừa nãy những lời cuối cùng mà bà cụ Cung kia nói ra thật sự là những lời xé ruột xé gan.

Không ai yêu anh sao?

Tại sao không ai yêu anh chứ?

Dựa vào đâu mà dám nói không ai yêu?

Cô day day thái dương.

Quên đi.

Không nghĩ nữa, trước mắt xử lý tốt chuyện của tổng giám đốc Hoàn Ảnh đã, lúc về gặp Cung Dịch rồi nói chuyện sau.

Cô cực kỳ ghét người hay do dự.

Hoặc là ở bên nhau, hoặc là chia tay hẳn.

Hôm nay chắc chắn phải nói cho rõ ràng!

Khoảng nửa giờ sau, chiếc xe đã đến gara của tổng bộ Hoàn Ảnh.

Cố Kiều Niệm đeo khẩu trang, đội mũ và đeo kính râm, vừa xuống xe đã thấy có người đang đứng chờ.

Là thư ký của tổng giám đốc.

Thư ký đưa Cố Kiều Niệm đi, trực tiếp sử dụng thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, rồi lên thẳng tầng cao nhất.

“Cô Cố, tầng cao nhất là nơi tổng giám đốc làm việc, cô có thể tùy ý thăm quan. Bên này là phòng thư ký, ở đây có cái nút màu đen, dù cô đang ở bất kỳ vị trí nào trong tòa nhà, có bất kỳ vấn đề gì có thể gọi đến phòng thư ký, chúng tôi sẽ lập tức hỗ trợ.”

“Vâng, cảm ơn anh.” Cố Kiều Niệm lên tiếng.

“Vậy không quấy rầy cô nữa.”

Thư ký rời đi, Cố Kiều Niệm ở lại phòng tổng giám đốc rồi nhìn quanh.

Bài trí trong căn phòng này khiến cho người ta cảm giác ngoài lạnh lẽo cũng chỉ có lạnh lẽo.

Lạnh đến mức khiến người ta hoài nghi nơi này thực sự có người làm việc hay không.

Cố Kiều Niệm không nghĩ đến việc đi thăm quan đây đó.

Cô ngồi xuống sô pha trong văn phòng, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra xem thời gian thì phát hiện di động không có trong túi.

“Đầu với chả óc!” Cố Kiều Niệm gõ vào trán mình.

Lúc nãy cô ở trên xe dùng điện thoại, sau đó tùy tiện để di động vào cái túi di động ở ghế bên cạnh chứ không cất lại vào túi xách.

Con người có lúc sẽ như vậy. Bình thường không để ý có mang di động theo hay không cũng không có việc gì, nhưng hễ phát hiện di động không ở bên người sẽ bắt đầu vô cùng sốt ruột.

Cố Kiều Niệm ngồi một lúc, quyết định đi xuống tìm điện thoại di động.

Sau khi lấy điện thoại trong xe, Cố Kiều Niệm chuẩn bị quay lại. Vừa nhìn lên chợt nhìn thấy một đám người, vây quanh một hình bóng quen thuộc, đi về phía thang máy.

“Cung Dịch?”

Khoảng cách khá xa, lại nhiều người, hơn nữa, khí chất của người kia với Cung Dịch không giống nhau.

Trong giây lát đó, Cố Kiều Niệm thậm chí không dám xác nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.