Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 95: Chương 95: Nhìn rất đáng thương




Ngày hôm sau.

Các thực tập sinh của thần tượng quốc dân quay trò chơi cả sáng.

Ăn cơm trưa xong, rồi trở lại phòng học lớn không bao lâu sau, Cố Kiều Niệm đã tới.

Đám con trai rất nhiệt tình đối với nữ thần.

Dù mỗi ngày họ đều gặp nhau, thì cũng sẽ không giảm sự nhiệt tình.

Cố Kiều Niệm chân trước mới đi vào, một trăm thiếu niên thiếu chút nữa đã dỡ nóc nhà xuống.

Cô đi vào với vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Ngăn cách một lúc, phòng học lớn mới yên tĩnh lại.

Cố Kiều Niệm nhìn đạo diễn.

Đạo diễn ra dấu OK, Cố Kiều Niệm bắt đầu công bố nội dung màn trình diễn đầu tiên.

Màn trình diễn đầu tiên.

Trưởng nhóm tự động do thành viên lớp A đảm nhiệm.

Có tổng cộng năm ca khúc công diễn, có nhóm thanh nhạc, có nhóm múa hát, còn có nhóm chú trọng về rap.

Một trăm học viên chia thành mười nhóm nhỏ, hai nhóm PK với nhau cùng một bài hát.

Chín trưởng nhóm chọn người xong, người không được chọn còn lại tự tạo thành một nhóm.

Cố Kiều Niệm công bố xong quy tắc.

“Bây giờ, mời các học viên lớp A đến chỗ tôi rút bài hát.” Đội đạo diễn đưa cho Cố Kiều Niệm một cái ống rút số.

Mấy người lớp A rối rít đi ra.

Mọi người xếp hàng rút thăm, dĩ nhiên là Vưu Vi muốn xông lên đầu tiên.

Lúc anh ta rút thăm, anh ta liên tục muốn giao tiếp bằng mắt với Cố Kiều Niệm, nhưng Cố Kiều Niệm vốn không để ý đến anh ta.

Lằng nhằng một lúc sau thì Vưu Vi nở nụ cười giả đối mặt với ống kính rồi rời đi.

Cung Dịch xếp cuối cùng.

Anh đi tới trước mặt Cố Kiều Niệm, vẻ mặt Cố Kiều Niệm không có bất kỳ sự biến hóa nào.

Như thể cô đối với học viên nào cũng vậy.

Cung Dịch rút bài hát ra xong, anh cũng đi đến một bên.

Vưu Vi thấy toàn bộ hành trình, trong lòng anh ta vô cùng vui vẻ.

Kiều Kiều cũng lạnh lùng như vậy đối với Cung Dịch.

Chẳng lẽ Kiều Kiều quăng trai bao rồi?

Nghĩ như vậy, thì Vưu Vi vui vẻ đến mức thiếu chút nữa mất khống chế sự quản lý biểu cảm.

“Bây giờ mời các học viên lớp A, đứng ở vị trí chỉ định dựa theo bài hát trên tờ giấy, bắt đầu chọn người!” Cố Kiều Niệm nói.

Chín người đứng ở vị trí của mình theo thứ tự.

Sau đó Cố Kiều Niệm im lặng xuất hiện.

Cung Dịch và Vưu Vi được chỉ định cùng một bài hát, Cung Dịch nhóm A, Vưu Vi nhóm B.

Cố Kiều Niệm nghĩ thầm, đây là cái sự bất công gì vậy?

Mặc dù trước mắt nhìn Cung Dịch cũng không tệ, nhưng so sánh với thần tượng chuyên nghiệp Vưu Vi thì anh chịu thua thiệt quá nhiều.

“Chúng ta cùng một nhóm à?” Vẻ mặt Vưu Vi rất vui vẻ.

Cung Dịch ừ một tiếng.

Vưu Vi tung tăng như con gái: “Tôi rất vui khi có thể PK cùng Cung Dịch! Anh là một trong những đối thủ tôi muốn khiêu chiến nhất ở trong nhóm!”

Cung Dịch nhìn anh ta: “Ừ, cố gắng lên.”

Phần biểu diễn của Vưu Vi bị Cung Dịch nghiêm túc trong nháy mắt.

Anh ta đối mặt với ống kính với vẻ mặt đầy lúng túng: “Cố gắng lên, cùng cố gắng lên.”

Dù gì Vưu Vi cũng đã ra mắt.

Anh ta biết rõ bây giờ người xem không thích cái gì. Vừa rồi Cung Dịch hơi văn vẻ đối với phản ứng của mình, nên sẽ có một đám người mắng anh không lễ phép.

Cộng thêm vẻ mặt bối rối của anh ta ở trước ống kính.

Thì cũng có thể thu hút một vài người hâm đồng tình.

Lúc này cứ để cho anh kiêu ngạo, sau đó anh sẽ dễ chịu.

Cố Kiều Niệm nhìn, trong lòng cô hết sức chán ghét Vưu Vi.

Ghi hình quá trình lựa chọn mất khoảng nửa giờ. Vưu Vi một không chọn bạn đồng đội, mà thay vào đó, nhóm Cung Dịch đảm đương nhảy múa trong nhóm Vưu Vi.

Cung Dịch từng xem anh ta khiêu vũ, nhìn rất tốt.

Chọn người kết thúc.

Sau đó, Cố Kiều Niệm công bố vũ đạo.

Chết tốt không chết, độ khó sân khấu của nhóm Cung Dịch hơi cao.

Trong lòng Cố Kiều Niệm không tránh được cảm khái một câu vận may tiên tri của Cung Dịch.

“Bắt đầu đếm ngược từ giờ phút này, lần đầu tiên mọi người công diễn được sẽ cử hành vào bảy ngày sau, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần để được mười hai điểm. Cố gắng lên.”

Cố Kiều Niệm tổng kết xong, trên màn ảnh của phòng học lớn xuất hiện hình ảnh đếm ngược.

Các học viên vừa rồi còn hi hi ha ha, nhất thời trở nên lo lắng.

Phần ghi hình của Cố Kiều Niệm đến đây là kết thúc.

Cô và các học viên chào nhau, rồi cô gỡ dây tai nghe xuống và rời đi.

Trong toàn bộ quá trình, cô không tiếp tục trao đổi ánh mắt cùng Cung Dịch.

Anh đã quyết định.

Cô cũng quyết định.

Vậy thì hoàn toàn bỏ qua nhau đi.

Đối với ai cũng tốt cả.

Cố Kiều Niệm rời khỏi trường quay, cô lên xe Alphard, tiếp theo cô còn có phải quay một quảng cáo.

Sau khi cô lên xe, Chu Chu vội vàng lại gần cô.

“Câu lạc bộ đó của Kim Thịnh sập rồi.” Chu Chu nói chuyện, rồi đưa ipad cho Cố Kiều Niệm: “Tin tức này là chuyện ngày hôm trước.”

Cố Kiều Niệm nhìn.

Theo lý thuyết, trong kế hoạch của Từ Lâm kia không có Kim Thịnh.

Sao Kim Thịnh lại xui xẻo theo?

“Em tin ác giả ác báo!” Vẻ mặt Chu Chu cảm khái.

“Ngã rồi cũng tốt, như vậy thì bớt đi một chỗ để làm những việc không muốn người ta biết.” Cố Kiều Niệm nói.

“Hình như Cố Thiến Thiến ở chỗ Kim Thịnh.” Giọng nói của Chu Chu đột nhiên bé đi một chút: “Không biết Cố Đức Hạo tránh đi nơi nào, Trương Ngọc Mai luôn luôn đi tìm Cố Đức Hạo. Mặc dù Trương Ngọc Mai và Cố Thiến Thiến cũng không phải là tốt lành gì, nhưng Cố Đức Hạo cũng quá không phải là người!”

Cố Kiều Niệm không tiếp lời.

Trong cái nhìn của cô, dù một nhà ba người này làm gì nhau thì đều là báo ứng với nhau cả thôi.

Không ai đáng thương cả, cũng không ai đáng giá để thương hại.

Đến nơi quay phim.

Cố Kiều Niệm nhanh chóng thay quần áo, sau đó bắt đầu công việc quay phim nặng nhọc.

Người đến người đi ở studio.

Cố Kiều Niệm đẹp đến chói mắt ở dưới đèn chiếu sáng.

Ở chỗ tối.

Một đôi mắt nhìn chòng chọc vào Cố Kiều Niệm.

Đôi mắt ấy nhìn vẻ đẹp của cô, nhìn nụ cười trên mặt cô, nhìn ánh mắt mọi người ngửa mặt trông lên.

Quả đấm dần dần nắm chặt.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay mag người kia cũng không biết đau.1

Tại sao lại như vậy!

Tại sao người đứng trên cao là Cố Kiều Niệm!

Người bị giẫm vào trong bùn nát lại là mình?

“Cố Thiến Thiến?”

Hách Tiểu Điềm vội vã đi qua mọi người, nháy mắt một cái, vội vàng ghé mắt nhìn.

Cố Thiến Thiến hơi hoảng loạn theo bản năng.

Sau đó trong đầu của cô ta vang lên lời Kim Thịnh nói.

“Phiền phức Tư Bắc là cô tìm cho tôi. Nếu cô có thể dẹp yên, tôi sẽ bỏ qua cô. Nếu cô không dẹp yên được, từ nay về sau tôi khiến cô sống không bằng heo chó!”

Bước chân muốn chạy trốn của cô ta cứng lại.

“Tôi tới tìm Cố Kiều Niệm.” Cô ta nhìn về phía Hách Tiểu Điềm.

Hách Tiểu Điềm khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Cố Thiến Thiến.

Trên mặt Cố Thiến Thiến vẫn còn vết bầm tím, sự kiêu ngạo trước đây không còn sót lại chút gì ở trước mặt Hách Tiểu Điềm, nhìn cực kỳ đáng thương.

Hách Tiểu Điềm cũng không biết rõ ràng ân oán giữa Cố Thiến Thiến và Cố Kiều Niệm.

Hách Tiểu Điềm sợ sau khi người khác thấy Cố Thiến Thiến như vậy thì sẽ có ảnh hưởng đến Cố Kiều Niệm. Vì vậy, Hách Tiểu Điềm vội vàng đưa Cố Thiến Thiến đến phòng nghỉ ngơi của Cố Kiều Niệm.

“Cô chờ ở chỗ này, một lát nữa Kiều Kiều quay xong rồi, thì cô có thể gặp Kiều Kiều.” Hách Tiểu Điềm nói.

Cố Thiến Thiến nhìn Hách Tiểu Điềm: “Tôi nhìn rất đáng thương à?”

“Không...”

“Tôi cho cô biết, tôi biến thành như vậy đều là do Cố Kiều Niệm ban tặng. Cô làm việc bên cạnh cô ta thì tốt nhất nên cẩn thận một chút, cô ta chính là một con rắn độc cực độc!”

Hách Tiểu Điềm: “...”

Hách Tiểu Điềm không nói gì.

“Biết rồi, cô như vậy thì đừng chạy loạn khắp nơi, cứ chờ ở chỗ này đi.”

Hách Tiểu Điềm cũng từng thấy Cố Kiều Niệm bị người nhà họ Cố bắt nạt.

Hách Tiểu Điềm tin tưởng trong lời nói của Cố Thiến Thiến có quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.