Cố Kiều Niệm đang quay quảng cáo cho một hãng nước hoa.
Đây là quảng cáo mà lúc trước Dương Tuyết đã nhận cho cô đấy.
Hợp đồng ký là bạn thân thương hiệu theo mùa.
Hai ngày trước khi nhãn hiệu này liên lạc với Chu Chu để nói về việc quay phần cuối cùng của quảng cáo thì cũng đã nhắc đến việc ký hợp đồng rồi. Hơn nữa bọn họ còn muốn để Cố Kiều Niệm ký hợp đồng làm người phát ngôn toàn cầu.
Sau khi Chu Chu đến phòng quay chụp thì lập tức dẫn người đồng nghiệp bên bộ công thương đi bàn bạc về các chi tiết của hợp đồng với bên nhãn hiệu.
Đợi đến khi hai bên trao đổi xong thì thời gian quay quảng cáo cũng gần kết thúc rồi.
“Chị Chu Chu, chị đã trở về rồi!”
Hách Tiểu Điềm nhìn thấy Chu Chu thì chạy đến bên người cô ấy ngay lập tức.
“Thù lao đại ngôn còn chưa bàn bạc xong, em không cần hoảng hốt!” Chu Chu cho rằng Hách Tiểu Điềm muốn hỏi chuyện này.
“Cố Thiến Thiến tới rồi.”
“Cái gì?” Chu Chu ngạc nhiên hỏi.
Cô ấy đã nói rồi mà, cái nơi người đến người đi như studio chụp ảnh này chẳng có tính bảo mật gì cả.
“Trên mặt cô ta có đủ các loại vết thương, nhìn giống như là bị người ta đánh vậy!” Hách Tiểu Điềm nhỏ giọng nói: “Em sợ cô ta đến đây để gây rối, nếu để người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho chị Kiều Kiều nên em đã dẫn cô ta vào phòng nghỉ ngơi rồi.”
Chu Chu: “…”
“Nếu lần sau còn gặp cô ta thì cũng đừng quan tâm đến cô ta, em cứ tránh cô ta càng xa càng tốt.” Chu Chu không biết giải thích thế nào với Hách Tiểu Điềm nên đành dặn dò cô ấy với giọng điệu rất nghiêm túc.
Lúc này, Cố Kiều Niệm đã quay xong quảng cáo rồi.
“Vất vả cho mọi người rồi.”
Cô nói cảm ơn với tất cả các nhân viên trong phòng chụp theo thói quen của mình.
“Vẻ mặt này của hai người là thế nào đây?”
Cố Kiều Niệm bước đến bên này, sau đó liếc mắt nhìn Chu Chu và Hách Tiểu Điềm.
“Cố Thiến Thiến đến rồi, bây giờ cô ta đang ở trong phòng nghỉ của em.” Chu Chu thấp giọng nói: “Tiểu Điềm không biết nên đã…”
“Không sao đâu, cô ta cũng đâu phải là quái vật ăn thịt người.” Cố Kiều Niệm nhận lấy áo khoác len trong tay Hách Tiểu Điềm sau đó mặc lên người.
Bởi vì điều hòa trong Studio chụp ảnh bật hết mức nên trong này rất lạnh.
“Hay là để chị đi giải quyết chuyện này?” Chu Chu thấp giọng hỏi.
“Không cần đâu.” Vẻ mặt Cố Kiều Niệm rất bình tĩnh: “Hai người cứ làm việc của mình đi, một mình em sẽ đi gặp cô ta.”
Cho dù Chu Chu không đồng ý thì Cố Kiều Niệm vẫn muốn quay về phòng nghỉ một mình.
Thực ra thì mới có hơn một tháng mà thôi, thế nhưng Cố Thiến Thiến lại có một loại cảm giác mình đã xa rời nhân gian mấy đời người rồi.
Cô ta nhìn phòng trang điểm của Cố Kiều Niệm, nhãn hiệu đã chuẩn bị cho cô những bộ quần áo lộng lẫy cùng với những đôi giày xinh đẹp, đây đều là những thứ mà cô ta luôn ao ước có được.
Lúc cửa mở ra thì Cố Thiến Thiến đang thử một đôi giày cao gót, cô ta giật bắn mình, vội vàng quay người lại.
Cố Kiều Niệm liếc nhìn cô ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Có thích không? Tôi cho cô đấy.”
Cố Thiến Thiến nhìn Cố Kiều Niệm.
Dường như mọi thứ vẫn giống như trước đây.
Trước đây, nếu cô ta thích thứ gì của Cố Kiều Niệm thì cô đều sẽ nói như vậy.
Có thích không?
Chị cho em đấy.
Cố Thiến Thiến cởi giày ra rồi nhìn về phía cô nói: “Cố Kiều Niệm, chị trả thù tôi như vậy có thấy thoải mái không?”
Cố Kiều Niệm ngồi xuống, sau đó cởi đôi giày cao gót vướng víu ra, đôi chân dài gác lên nhau rồi nhìn Cố Thiến Thiến: “Trả thù cô? Tại sao tôi phải trả thù cô chứ?”
Cố Thiến Thiến siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Cô ta đã bật ghi âm rồi.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Cố Kiều Niệm lại cẩn thận như thế, cô không hề mắc lừa.
“Chị bán tôi cho loại người như Kim Thịnh, nhìn tôi biến thành bộ dạng như bây giờ, chị vừa lòng rồi chứ? Chị vui vẻ rồi chứ?” Cố Thiến Thiến vừa nói nước mắt lập tức trào ra không ngừng.
Cố Kiều Niệm thở dài một hơi: “Thiến Thiến, cô có bị ngu không vậy? Người bán cô chính là cha ruột của cô đấy, ông ta bán cô ba tỷ, cô cũng biết rõ còn gì nữa!”
“Tiền đó là để đưa cho chị đấy!”
Cuối cùng thì Cố Thiến Thiến cũng không kiềm chế được nữa, lập tức hét toáng lên.
Cố Kiều Niệm nhìn Cố Thiến Thiến cười cười, sau đó cô nhìn về chiếc điện thoại trong tay cô ta: “Thiến Thiến, đã đến bước này rồi mà cô vẫn muốn hại tôi sao? Tôi còn tưởng rằng cô đến đây để cầu xin tôi giúp đỡ đấy.”
Cố Thiến Thiến nhìn Cố Kiều Niệm.
“Tư Bắc là kim chủ của chị đúng không?” Cố Thiến Thiến hỏi với vẻ gượng gạo.
Cố Kiều Niệm cau mày lại.
Gặp quỷ à?
Tại sao lại là Tư Bắc nữa vậy?
“Không quen biết, mà tôi cũng không có kim chủ nào cả.” Cố Kiều Niệm đáp.
“Chị đừng giảo biện nữa! Lần trước lúc Kim Thịnh bắt cóc Chu Chu, vì cứu chị, người của Tư Bắc đã lái con Bentley để đâm vào người của Kim Thịnh, như vậy mới để cho Chu Chu có cơ hội chạy thoát! Bây giờ chị còn dám nói mình không quen biết anh ta?” Cố Thiến Thiến nói với giọng kích động: “Kim Thịnh đã bồi thường cho anh ta một con Bentley thế nhưng anh ta vẫn không buông tha, hội sở cũng bị anh ta gây rối. Cả tháng nay hàng hóa của Kim Thịnh đều bị cắt hết rồi.”
Ánh mắt của Cố Kiều Niệm vô cùng lạnh lùng.
“Cô còn bảo Kim Thịnh bắt cóc Chu Chu?”
“Cố Kiều Niệm, tôi không ghi âm nữa rồi, chị cũng đừng giả vờ nữa được không! Dù sao thì tôi cũng là người lớn lên cùng chị đấy, thế mà chị vẫn muốn để tôi sống cuộc sống không bằng chết như vậy sao?” Cố Thiến Thiến tức giận nói: “Kim Thịnh đã nói rồi, nếu tôi không thể xử lý tốt chuyện này thì ông ta sẽ khiến tôi sống một cuộc sống còn đau khổ hơn so với một tháng kia!”
Cố Thiến Thiến dừng lại một chút, cô ta nhìn về phía Cố Kiều Niệm với vẻ mặt tuyệt vọng: “Chị à, chị có biết một tháng vừa rồi tôi phải sống một cuộc sống thế nào không? Kim Thành không hề coi tôi là một con người!”
Cố Thiến Thiến cảm thấy cho dù Cố Kiều Niệm có trách mắng cô ta thế nào đi nữa thì xuất phát từ tình chị em bao năm, cô nhất định sẽ mềm lòng thôi.
“Cố Đức Hạo cũng thật là quá đáng, nếu ông ta đem ba tỷ kia trả lại cho Kim Thịnh thì cô cũng không cần phải chịu tra tấn trong suốt một tháng này.”
Cố Thiến Thiến giật mình, cô ta nhìn về phía Cố Kiều Niệm với vẻ ngạc nhiên, hóa ra trong mắt người phụ nữ này không hề tồn tại chút tình thương nào dành cho cô ta cả.
“Tại sao chị lại trở thành người như vậy?” Cố Thiến Thiến kinh ngạc hỏi.
“Tôi như vậy thì đáng sợ lắm à?” Cơ thể Cố Kiều Niệm hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt cô trong sáng, trên mặt là một vẻ hồn nhiên, nhìn cô chẳng khác gì trước đây cả.
Nhưng Cố Thiến Thiến lại cảm thấy sợ hãi, cô ta bị dọa sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất.
“Tôi biến thành cái dạng này không phải là do bị đám các người bức ép hay sao? Bây giờ thì lại biết sợ rồi à?” Cố Kiều Niệm thở ra một hơi dài, trên mặt cô tràn đầy thất vọng: “Thật khiến người ta đau lòng.”
“Cố Kiều Niệm!” Cố Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc thì chị có muốn để cho tôi một con đường sống hay không?”
“Không phải là tôi không muốn cho cô một con đường sống mà là tôi thực sự không quen biết Tư Bắc.” Cố Kiều Niệm trả lời.
“Cố Kiều Niệm! Nếu tôi không thể sống tốt thì tôi cũng không để chị sống tốt một mình đâu! Tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết những chuyện mà chị đã làm với tôi!” Cố Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi nói.
Thế nhưng Cố Kiều Niệm lại cười nói: “Cô cứ đi nói đi, dù sao thì đến cuối cùng mọi người cũng chỉ nhớ mỗi chuyện cô chính là món đồ chơi của các đại gia mà thôi, còn những chuyện khác thì họ cũng chẳng quan tâm!”
Cố Thiến Thiến giật mình.
“Chị à, chị đừng như thế này có được không chị?” Cố Thiến Thiến bò đến bên chân Cố Kiều Niệm: “Từ nhỏ đến lớn đều là chị chăm sóc cho em mà, những chuyện trước đây em đã biết em sai rồi, em không nên vì ghen ghét với chị mà làm ra những chuyện kia! Chị hãy coi như em đã nhận được bài học xứng đáng rồi đi, bây giờ chị cũng không bị tổn thương gì, hơn nữa nhờ có sự kiện này mà sự nghiệp của chị càng ngày càng tốt lên rồi, chị hãy tha thứ cho em đi mà! Từ nay về sau em không dám làm hại chị nữa đâu!”
Cố Kiều Niệm nhìn cô ta.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh Cố Thiến Thiến khi còn bé.
Cô đã từng rất yêu thương người em gái này, đã từng coi cô ta như báu vật mà nâng niu trong lòng bàn tay, tất cả những gì tốt đẹp cũng đều nhường hết cho cô ta.
Thế nhưng cuối cùng thì cô nhận được gì?
Trong đầu Cố Kiều Niệm hiện lên dáng vẻ hung ác của Cố Thiến Thiến trước khi cô chết.
“Đã quá muộn rồi!”
Cố Kiều Niệm nhìn Cố Thiến Thiến với ánh mắt lạnh lùng, cô nói với một giọng điệu rất nhẹ nhàng.