Sở dĩ Cố Kiều Niệm bảo Chu Chu mang đồ ăn khuya đến.
Là có suy tính cả rồi.
Đầu tiên đương nhiên không phải là cô chiều chuộng anh.
Cơ thể anh còn đang phát triển, buổi tối rõ ràng anh không thích ăn cháo loãng cho nên ăn được hai miếng rồi không ăn nữa.
Đêm dài đằng đẵng.
Sao mà anh chịu được?
Kết quả là.
Cố Kiều Niệm bảo Chu Chu đi đến nhà ăn trong khách sạn, tự bỏ tiền ra nấu ăn cho Cung Dịch.
“Cô vất vả rồi.” Cung Dịch cầm lấy cái túi từ trong tay Chu Chu.
Chu Chu không nói gì về vất vả hay không.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy chạy như một làn khói.
Cô ấy cũng sợ, sợ bị người ta nhìn thấy người đại diện của Cố Kiều Niệm nửa đêm nửa hôm lén lút đưa cơm cho thực tập sinh.
Tin đồn mà truyền ra ngoài chẳng phải hỏng mất sao?
Cung Dịch nhìn về phía Chu Chu biến mất...
Cô ấy thật sự chạy rất nhanh.
Chớp mắt một cái đã không còn thấy bóng dáng nữa rồi.
Nếu như đổi lại là một người khác, e rằng Cung Dịch sẽ nghi ngờ liệu người đó có bỏ độc vào hay không.
Cung Dịch đóng cửa lại.
Anh quay lại phòng khách.
Bàn ăn trong phòng khách bày đầy ắp đồ ăn vẫn chưa động đến.
Nghiêm Trình Thành bắt chéo chân, vừa rung chân vừa nhìn đồ ăn trong tay Cung Dịch: “Chẳng phải cậu nói cậu không gọi phục vụ phòng sao?”
Cung Dịch đẩy đồ ăn mà Nghiêm Trình Thành mang đến sang một bên.
Rồi anh mở đồ ăn mà Cố Kiều Niệm đưa tới ra.
So với một người đàn ông mộc mạc như Nghiêm Trình Thành, Cố Kiều Niệm tỉ mỉ hơn rất nhiều.
Cố Kiều Niệm suy nghĩ rất lâu.
Cô không dặn làm đồ hải sản gì nhiều.
Tất cả đều là những món ăn dễ tiêu hoá.
“Không phải tôi gọi.” Cung Dịch ngồi xuống với vẻ ung dung thong thả.
Nghiêm Trình Thành nghe thấy sự kiêu hãnh từ trong giọng nói và sự thay đổi nhẹ trong thần thái của anh.
“Chị ấy sợ tôi đói nên mới gọi đấy.”
“Ai?” Nghiêm Trình Thành bỗng nhiên không rung chân nữa.
“Cậu nói xem?” Cung Dịch khẽ nhíu mày lại.
“Cậu gọi Kiều Kiều là chị sao?” Nghiêm Trình Thành kinh ngạc.
“Ừm.” Cung Dịch gật đầu.
Nghiêm Trình Thành: “...”
Được lắm...
Con mẹ nó ngọt ngào lắm!
“Không ngờ! Tôi thật không ngờ!” Nghiêm Trình Thành đứng lên: “Cậu còn biết làm nũng như vậy.”
Cung Dịch không nói gì.
“Nhưng, cô ấy là chị, tôi là anh, tại sao cậu chưa bao giờ làm nũng với tôi?” Nghiêm Trình Thành suy nghĩ, buột miệng hỏi.
Hỏi xong.
Cung Dịch ngẩng đầu nhìn anh ấy.
“Cái người lần trước bảo tôi gọi anh trai, bây giờ người đó còn đang ngồi xổm trong tù đó.”
Nghiêm Trình Thành bỗng nhiên lấy tay che miệng mình lại.
Sau đó úp úp mở mở nói: “Tôi đùa thôi, tôi nào xứng chứ.”
“Tiểu Nghiêm thông minh như vậy là tốt.” Cung Dịch thu ánh mắt lại, ung dung hưởng thụ bữa tối yêu thương của chị.
Nghiêm Trình Thành đi một mình đến ghế sofa xem phim.
Anh ấy đang xem.
Thì điện thoại vang lên.
Nghiêm Trình Thành cầm điện thoại lên nhìn.
Là cô bạn gái bé nhỏ mà anh ta mới quen vào khoảng thời gian trước, một người mẫu tuyến mười tám gửi ảnh đến.
Kèm theo đó là một đoạn voice chat.
“Honey, người ta muốn cái túi này.”
Nhìn bức ảnh kỹ hơn một chút, chiếc áo croptop mềm mại trong bức ảnh không có gì khác biệt cả, bên cạnh cô ta cũng không có túi xách xa xỉ giá trị nào sao?
Nghiêm Trình Thành nhìn bức ảnh.
Rồi lại nhìn Cung Dịch có chị cưng chiều.
Anh ấy ném điện thoại, bỗng nhiên khóc lóc om sòm, tay chân giãy dụa trên ghế
sofa.
“Động kinh thì quay về phòng của mình đi.” Cung Dịch nói.
“Tôi cũng muốn có chị!”
“Ông đây cũng muốn có chị thương yêu!”
Nghiêm Trình Thành đợi một lúc, thấy Cung Dịch muốn nghỉ ngơi.
Anh ấy mới ủ rũ rời khỏi phòng của Cung Dịch.
Anh ấy còn tiện mang đi theo bữa khuya đầy tình yêu thương của anh trai mà mình có lòng tốt mang đến, nhưng Cung Dịch không hề ăn miếng nào.
Nghiêm Trình Thành đóng cửa lại.
Anh ấy liếc nhìn cửa phòng của Cung Dịch.
Tức giận nghiến răng.
“Đồ khác người không có nhân tính!”
“Gì cũng không được!”
Khi Nghiêm Trình Thành rời đi.
Anh ấy cũng không để ý.
Ở bên ngoài hành lang, trong chiếc chậu cây xanh màu ngọc bích, có một máy camera nhỏ đang hoạt động.
Vưu Vi ngồi xổm trong lối đi bên ngoài phòng cháy chữa cháy, sau khi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thang máy.
Anh ta nhanh chóng mở cửa phòng, sau đó xông đến trước chậu hoa và lấy máy quay đó đi, rồi lại nhanh chóng đi xuống dưới tầng qua con đường thông phòng chữa cháy.
Quay trở về phòng mình.
Vưu Vi trốn vào nhà vệ sinh.
Anh ta nhìn máy quay trong tay, gương mặt ngập tràn sự hứng thú.
Ban đầu Vưu Vi muốn quay Cố Kiều Niệm đi tìm Cung Dịch.
Không ngờ không quay được Cố Kiều Niệm, nhưng lại quay được tin giật gân hơn.
Anh ta không ngờ rằng Cung Dịch lại cùng một hội với Nghiêm Trình Thành.
Chẳng trách Nghiêm Trình Thành bảo vệ anh như vậy!
Không ngờ, không thể nào ngờ được!
“Còn bảo tôi là trà xanh, tôi thấy thằng đàn ông trà xanh nhất trên thế giới này chính là Cung Dịch anh đó.” Vưu Vi nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau đó anh ta hoàn thành việc gửi đi số liệu trên điện thoại.
Rồi nhanh chóng xoá đi mấy phần vô dụng.
Giữ lại hai đoạn là Chu Chu đến đưa cơm và Nghiêm Trình Thành đi ra.
Vưu Vi cũng không có tiền gì.
Chiếc camera này không được chất lượng cho lắm, có thể quay được hình ảnh rõ nét nhưng lại không thu được âm thanh.
Sau khi thích thú.
Vưu Vi lại hơi thất vọng.
Chỉ sợ Nghiêm Trình Thành ra vào phòng Cung Dịch, điều này... Cho dù có vạch trần.
Bình thường người ta sẽ không để ý đến chuyện đàn ông đi đến phòng của đàn ông.
Trước kia có nam minh tinh bị quay hôn nhau ở đầu đường sau khi say, nhưng người ta không hề để ý.
Vưu Vi im lặng một lúc lâu.
Nếu như truyền đoạn video này ra ngoài, có thể sẽ điều tra ra mình thông qua camera ngoài hành lang.
Có thể gây bất lợi với Cung Dịch thì tốt.
Nếu như không thể...
Vậy thì mất nhiều hơn được.
Vì vậy.
Vưu Vi đưa ra một quyết định khác mà bản thân thấy rất thông minh.
Cũng vào lúc đó.
Nghiêm Trình Thành cầm bữa tối xoa hoa mà mình cho anh Cung Dịch đến đưa cho các bảo vệ.
“Tổng giám đốc Nghiêm, anh đến thật tốt quá, vừa nãy báo động camera ở trước cửa phòng cậu Cung vang lên.” Bảo vệ nói rồi nhanh chóng kéo đoạn màu đỏ của báo động camera ra: “Người này xuất hiện ở trước cửa phòng cậu Cung
hai lần, tôi phóng to hơn một chút, có lẽ anh ta đặt camera quay lén thứ gì đó. Sau khi anh rời đi, anh ta cầm camera đi rồi.”
Nghiêm Trình Thành nhíu mày.
“Sao lại là tên nhóc này?”
“Anh ta là Vưu Vi, thực tập sinh của thần tượng quốc dân, ở phòng 4501.” Bảo vệ trầm giọng nói.
“Lập tức lôi cậu ta đến đây cho ông.” Nghiêm Trình Thành hung dữ nói.
Thằng nhóc rác rưởi này,
Gây chuyện với anh ấy.
Vậy thì chẳng phải chuyện của Cung Dịch tự làm được rồi.
“Anh ta... Tổng giám đốc Nghiêm, anh ta đang ở trước cửa phòng của cô Cố.” Lúc này, bảo vệ phụ trách an ninh cửa phòng Cố Kiều Niệm bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Nghiêm Trình Thành.
“Cái gì?”
Nghiêm Trình Thành lập tức kéo người đó ra và chạy lên xem.
Đúng lúc nhìn thấy Hách Tiểu Điềm mở cửa, để cho Vưu Vi đi vào.
Đây là
Cách mà Vưu Vi cảm thấy thông minh nhất.
Chính là đi tìm Cố Kiều Niệm.
Sau khi bảo Cố Kiều Niệm cho nhân viên làm việc ra ngoài, Vưu Vi lôi điện thoại ra, ấn mở video rồi đưa đến trước mặt Cố Kiều Niệm.
“Chị Kiều, đây là video vừa nãy bạn tôi gửi cho tôi. Tôi cảm thấy... Chị có quyền biết.”
Cố Kiều Niệm liếc nhìn Vưu Vi đang làm vẻ mặt vô tội.
Cô không hề đụng vào điện thoại của anh ta.
Cô sợ bẩn.
Ánh mắt cô nhìn lên màn hình.
“Nếu như tôi đoán không nhầm, người đưa cơm tối cho Cung Dịch ở trong video là nhân viên của chị nhỉ?”
“Tôi cũng không ngờ Cung Dịch sẽ như vậy.”
“Chị tốt với cậu ấy như thế, nhưng cuộc sống riêng của cậu ấy lại rối loạn thế này.”
“Nếu như đổi lại là tôi, chắc chắn tôi sẽ vô cùng vô cùng trân trọng chị Kiều Kiều.”
Lời tác giả:
Kiều Kiều: Trẻ con đang phát triển cơ thể, không thể đói được.
Kiều Kiều: Không có cưng chiều.
Kiểu Kiều: Là tình yêu của mẹ dành cho con trai cưng.