“Có thành công được hay không thì nói sau, trước hết tôi cứ giúp một tay đã.” Nghiêm Trình Thành vui vẻ nói.
Anh ấy cho rằng trò bịp này của mình có thể lừa gạt được Cố Kiều Niệm.
Tuy nhiên…
Sau khi Nghiêm Trình Thành rời đi.
Cố Kiều Niệm một tay chống cằm, tay kia đặt lên bàn, đầu ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên mặt bàn.
Bây giờ Chu Chu đã hiểu rõ hơn về những lời nói và hành động của Cố Kiều Niệm.
Ví dụ:
Mỗi khi Cố Kiều Niệm nghĩ về chuyện gì đó quan trọng.
Hoặc là lúc không vui.
Cả những lúc chờ đợi để tung chiêu.
Sẽ thích gõ nhẹ như vậy.
“Kiều Kiều, chị đừng lo lắng, em sẽ giám sát gắt gao vai nam chính của “Âm mưu Phượng Hoàng”. Em nhất định sẽ chọn nam diễn viên có thực lực tương đương với chị chứ người mới hay gì đó em sẽ không bao giờ cân nhắc!” Chu Chu cho rằng Cố Kiều Niệm đang lo lắng chuyện này.
“Em không thấy tổng giám đốc Nghiêm hơi kì lạ à?” Cố Kiều Niệm hỏi
Chu Chu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thấp giọng, ghé vào bên tai Cố Kiều Niệm thì thầm: “Đương nhiên, hôm nay em mới phát hiện tổng giám đốc Nghiêm trông cứ gay thế nào ấy!”1
Cố Kiều Niệm liếc nhìn Chu Chu.
Ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bên ngoài Chu Chu làm việc mạnh mẽ dữ dội như thế.
Sao đến làm việc cạnh mình lại tự động biến thành ngốc nghếch thế này?
“Chẳng lẽ ý chị không phải vấn đề này? Nhưng em thấy anh ấy có gì kì quái đâu?” Chu Chu lẩm bẩm.
Cố Kiều Niệm mím môi.
Nhìn về hướng Nghiêm Trình Thành rời đi.
“Chị không tiếp xúc nhiều với các thực tập sinh trong trại huấn luyện, nhất là Cung Dịch. Hơn nữa Nghiêm Trình Thành biết chị sẽ là nữ chính của “Âm mưu Phượng Hoàng”, bất kể thế nào, việc anh ấy tìm chị thuyết phục Cung Dịch đến thử vai cho đoàn phim “Âm mưu phượng hoàng không có chút thuyết phục chút nào cả.”
“Đúng rồi...” Chu Chu suy nghĩ cẩn thận: “Hơn nữa, chúng ta và tổng giám đốc Nghiêm cũng không thân quen đến thế, anh ấy có thể đến xin nhờ chúng ta giúp đỡ thoải mái vậy sao?”
Nghiêm Trình Thành là người tạo dựng hình tượng bên ngoài rất tốt.
Nhưng mà ban nãy…
Dễ nhận thấy là khác với lúc anh ấy nhờ người khác giúp đỡ bình thường.
Hơi thiếu chặt chẽ rồi.
Đầu ngón tay của Cố Kiều Niệm cuối cùng gõ thêm hai lần lên bàn ăn.
“Sự việc khác thường chắc chắc có uẩn khúc!” sắc mặt Chu Chu tối sầm lại, sau đó nhỏ giọng hỏi Cố Kiều Niệm: “Chẳng lẽ anh ấy và Cung Dịch thực sự có gian tình? Cho nên mới gấp gáp tới tìm chị giải thích chuyện tối hôm qua đến phòng Cung Dịch là vì che giấu quan hệ của hai người?”
“Sao anh ấy lại muốn giấu chị mối quan hệ giữa anh ấy và Cung Dịch?” Cố Kiều Niệm hỏi ngược lại.
Chu Chu cau mày: “Đúng nhỉ, nếu anh ấy thực sự có gian tình với Cung Dịch thì trong hai người bọn chị còn chưa biết ai cắm sừng ai đâu.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Năng lực chặn họng của Chu Chu ngày càng mạnh.
“Anh ấy là trai thẳng chân chính.” Cố Kiều Niệm mở miệng nói.
Đúng vậy.
Cố Kiều Niệm chỉ cảm thấy nghi ngờ trong chốc lát.
Nhưng ngay sau đó, cô hồi tưởng lại từ lúc mới quen Nghiêm Trình Thành tới nay, những hành động nam tính của anh ấy đã mê hoặc bao người.
Cố Kiều Niệm chắc chắn.
Giữa Nghiêm Trình Thành và Cung Dịch tuyệt đối không có loại quan hệ không rõ ràng như thế.
Vậy thì vấn đề xuất hiện rồi.
Người có xuất thân như Cung Dịch không thể có yêu đương với Nghiêm Trình Thành. Chuyện “Âm mưu Phượng Hoàng” phải đến 90% là Nghiêm Trình Thành đang nói dối.
Vậy tối hôm qua tại sao anh ấy lại đến phòng Cung Dịch?
Hơn nữa, lại còn mang theo đồ ăn.
Rõ ràng mục đích cũng giống mình.
Sợ Cung Dịch không ăn no sẽ bị đói.
Phải tới đưa đồ ăn.
Một số đáp án. Như từ trong sương mù lập tức muốn gào thét chui ra.
Nhưng lúc này, trong vũ trụ của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch, quả bom lớn nhất sáng bừng lên rồi nổ tung.
“Tư Bắc! Anh Tư Bắc!”
Đột nhiên Chu Chu như một tên trộm che mặt quay đầu lại, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Cố Kiều Niệm.
Dường như không muốn bị Tư Bắc phát hiện.
Cố Kiều Niệm nghe đến cái tên này thì cau mày theo bản năng.
Sau đó cô nhìn sang.
Thấy ngay Tư Bắc ăn mặc vô cùng thoải mái.
Ừm
Trùng hợp quá nhỉ.
Điểm giao nhau duy nhất có thể có giữa Nghiêm Trình Thành và Cung Dịch còn không phải là cậu Tư sao?
Cậu bé ngoan.
Cung Dịch đã nằm trong túi cô rồi, cậu Tư vẫn còn cố chấp theo đuổi ư?
Không biết xấu hổ!
“Cô Cố.”
Đúng lúc này, Tư Bắc đi tới, lễ phép chào hỏi.
Ai biết được.
Cố Kiều Niệm đứng dậy, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh ấy mà lập tức bỏ đi.
Tư Bắc: “?”
Lúc nãy!
Vô cùng rõ ràng!
Trong ánh mắt của Cố Kiều Niệm, anh ấy nhìn thấy sự ghét bỏ?
Còn chưa hết giận mình sao?
“Chào buổi sáng anh Tư Bắc.”
Chu Chu nhìn về nghệ sĩ của cô ấy, cô kiên định nhìn về phía trước bước đi bên cạnh người thừa kế của Sáng Thế Kỷ một cách vừa quý phái vừa quyến rũ.
Cô ấy suýt nữa thì phát điên.
Kiều Kiều nhà cô ấy trong lúc làm việc luôn tươi cười với mọi người.
Sao lại gây khó dễ với anh Tư Bắc vậy?
“Chào buổi sáng.” Tư Bắc đáp lời.
“Kiều Kiều vừa tỉnh ngủ, lúc ngái ngủ hơi khó tính một chút, không phải khó chịu với anh đâu.” Chu Chu cười nói.
Tư Bắc bất đắc dĩ mỉm cười: “Không cần an ủi tôi, trước đó tôi đã thực sự xúc phạm cô Cố, cô ấy giận tôi là đúng.”
Chu Chu nở một nụ cười không hề giả trân.
Trong lòng lại nói: Đại thiếu gia, anh suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.
Với cái diện mạo kia của Kiều Kiều nhà chúng tôi.
Có giận cũng chẳng biểu hiện ra ngoài.
Chỉ đơn giản là ghét bỏ và khinh thường anh thôi.
“Anh đến du lịch à?” Chu Chu nhìn khắp nơi: “Có một mình thôi ư?”
Cô ấy thực sự muốn biết.
Cô em gái quái thai của anh ấy có tới không.
Nếu đến rồi.
Cô ấy phải canh chừng Cố Kiều Niệm.
Để tránh cô tiểu thư kiêu ngạo kia đột ngột tấn công, khiến cho Cố Kiều Niệm phải chịu tổn thất một mình!
“Tôi tới thăm người lớn trong nhà.” Tư Bắc trả lời “Bà ấy ở viện dưỡng lão trên đảo.”
“Ồ, hóa ra là thế.”
Ánh mắt và tâm trí của Chu Chu đã bay theo Cố Kiều Niệm đi xa.
Tư Bắc thấy thế, cười nói: “Cô đuổi theo đi, tiện thể giúp tôi gửi lời xin lỗi đến cô Cố.”
“Được! Tôi nhất định sẽ chuyển lời!”
Nói xong, Chu Chu vơ lấy đồ đạc của mình và Cố Kiều Niệm, vẫy tay qua loa với Tư Bắc rồi đuổi theo Cố Kiều Niệm.
Tư Bắc nhìn theo hướng Cố Kiều Niệm rời đi.
Bất đắc dĩ lắc đầu.
Có thể liều mạng với Cung Dịch.
Anh khó có thể tưởng tượng được.
Sau này hai người mà cãi nhau sẽ là cảnh tượng long trời lở đất cỡ nào?
Cố Kiều Niệm sải bước ra khỏi nhà ăn.
Suýt chút nữa đâm thẳng vào ai đó.
Cô nhìn lên, vốn dĩ không bực bội cho lắm, đột nhiên lại thấy tăng xông.
“PD, chào buổi sáng.” Cung Dịch rủ mắt nhìn Cố Kiều Niệm, sau đó nhỏ giọng dịu dàng nói: “Đi chậm thôi.”
Cố Kiều Niệm nhìn cậu ta với vẻ không vui.
“Tối hôm qua cậu ăn nhiều rồi, buổi sáng đừng ăn nữa, theo tôi đi.”
Tư Bắc chắc đang ở trong nhà ăn, Cung Dịch đi vào bây giờ, chẳng phải lùa dê vào miệng cọp rồi sao?
Vừa nãy Cung Dịch đã gặp Nghiêm Trình Thành.
Biết được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Cố Kiều Niệm.
Trong đầu Cung Dịch hiện lên dáng vẻ tự tin của Nghiêm Trình Thành lúc nãy.
“Đừng lo lắng, anh trai đã giúp cậu vượt qua một cách hoàn hảo, anh còn giúp cậu nhận vai nam chính “Âm mưu Phượng Hoàng” để mở đường nữa, thấy anh đỉnh không?”
Quả đúng là, Nghiêm Trình Thành đã vượt qua một cách hoàn hảo…
Ở trong mơ.