Trong phòng, Cố Minh đứng trước giường, kéo áo ngủ xuống, dấu hôn trên cổ vô cùng chói mắt, Chung Hiểu Âu nhìn lên, cắn lấy ngón tay, muốn giả vờ như không hay biết chuyện gì.
Cố Minh dùng ngón tay ấn lên vết đỏ kia, lại dùng ức xoa xoa, căn bản không thể làm mờ. Cố Minh quay người, nhìn Chung Hiểu Âu tức giận, ủ rũ nói, “Em nhìn chuyện tốt em làm đi.” .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
“Hi hi, chuyện tốt chính là chuyện tốt mà.” Chung Hiểu Âu làm nũng chạy tới trước mặt Cố Minh, kéo áo Cố Minh lên, nhưng nào có chặn được.
“Đừng trưng mặt tươi cười đó với tôi, nhiều thế này, xong rồi, em làm lúc nào thế?” Cố Minh đang nghĩ, tại sao bản thân không có chút ấn tượng nào.
“Được rồi được rồi, cùng lắm thì chị làm lại là được mà.” Chung Hiểu Âu nhớ tới sự dịu dàng tối qua, không nhịn được rúc vào lòng Cố Minh.
“Cái gì? Làm lại? Làm thế nào?” Cố Minh thật sự câm nín.
“Thì chị hôn lại!” Chung Hiểu Âu kéo áo mình xuống, lộ ra cổ.
Chiếc cổ trắng bóc ấy khiến Cố Minh có chút nghẹn lời, cảm thấy một Chung Hiểu Âu ngại ngùng xấu hổ ban đầu đã trở nên xa xôi cùng xa lạ, cô ấy đuổi Chung Hiểu Âu ra ngoài, bản thân ở trong phòng giãy giụa, nhưng nhất thời không thể làm những vết đỏ tan đi, Cố Minh chỉ đành thay quần áo, sắp tới mùa xuân, cũng là lúc gạt đi những bộ quần áo dày cộm, Cố Minh mặc sơ mi, cổ áo sơ mi có thể che bớt, nhưng nếu đóng cúc sơ mi tới nút cuối cùng thì rất kì quái, không đóng thì lại quá rõ ràng, Cố Minh buồn bực kéo cổ áo, người phụ nữ kia cũng thật là, không thể làm ở nơi không nhìn thấy sao? Xấu hổ quá đi mất, cũng có lẽ là bản thân chột dạ, đây là chứng cứ của một phen vui vẻ tối qua, cuối cùng Cố Minh mặc kệ có kì quái hay không, liền đóng cúc sơ mi tới nút cuối cùng, lúc đi làm cô ấy sẽ buộc tóc lên, hôm nay thì không cần, tóc xoăn ngang vai gần tới eo xõa ra, mang lại một cảm giác khác biệt.
Bữa sáng tương đối im lắng, Cố Vũ cảm thấy hôm nay chị cậu có chút khác lạ, nhưng cụ thể khác chỗ nào thì cậu cũng không rõ, dù sao đợi hai bà cô này đi làm, cậu phải ngủ bù một phen, ăn sáng xong, Chung Hiểu Âu vội lấy túi xách, ra cửa, lái xe.
Trên đường, Cố Minh không có tinh thần, nhắm mắt ngủ thêm, Chung Hiểu Âu thỉnh thoảng nhìn cô ấy, “Buồn ngủ lắm sao?”
“Ừm.” Cố Minh gật đầu.
“Tối qua cũng không làm quá muộn mà.” Chung Hiểu Âu nhỏ tiếng lẩm nhẩm, Cố Minh nghe thấy, nhưng không để tâm, hai tay khoanh trước ngực, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, Chung Hiểu Âu không nhịn được nhìn sang ghế phó lái mấy cái, hôm nay phó tổng Cố không buộc tóc, rất giống lúc ở nhà, càng giống khi ở trên giường, Chung Hiểu Âu nghĩ tới mức trong lòng tê dại, vội quay đầu đi, chuyên tâm lái xe, vừa sáng sớm, không nên nghĩ tới chuyện này, hôm nay còn phải làm việc cả ngày. Nhưng càng kiềm chế bản thân không nghĩ, đầu óc lại ngập tràn dáng vẻ dưới người của phó tổng Cố tối qua, dáng vẻ ngại ngùng mê hoặc, dịu dàng không thôi ấy, Chung Hiểu Âu thích Cố Minh ôm chặt lấy cô, đặc biệt là dáng vẻ cần cô, Chung Hiểu Âu nghĩ tới nhập tâm, vốn dĩ Cố Minh không ngủ được, nghĩ cũng tới giờ, mở mắt nhìn xung quanh, “Đi tới đâu rồi?”
Lúc này Chung Hiểu Âu mới nhìn xung quanh, “Mẹ kiếp!” Cô thầm mắng một câu, nghĩ quá nhập tâm, đi quá, đường tới công ty phải rẽ ở ngã rẽ trước, thật là muốn chết mà, Chung Hiểu Âu chỉ đành rẽ ở ngã rẽ trước mặt.
Cố Minh bóp ấn đường.
Vì chậm trễ mười phút đồng hồ, khi hai người vào thang máy đã là thời gian cao điểm đi làm, trong thang máy đều là người quen trong công ty, thấy phó tổng Cố, lũ lượt lùi về sau, dành ra khoảng trống cho hai người, mọi người chào hỏi, “Chào buổi sáng phó tổng Cố, chào buổi sáng thư kí Chung.”
Lúc này Cố Minh không vào cũng không được, trong thang máy có mấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc, Trì Úy ở tầng mười hôm nay mặt chiếc váy hoa xanh ngắt ngập tràn sắc xuân, Lộ An ở tầng tám thân hình mảnh khảnh mặc bộ đồ tây, ngay cả Tiền Lệ Lệ cũng mặc quần áo mùa xuân mỏng manh, có lẽ hôm nay phó tổng Cố thay đổi kiểu tóc, ánh mắt mọi người không hẹn mà gặp đồng loạt nhìn về phía cô ấy, phó tổng Cố xõa tóc dường như dịu dàng hơn rất nhiều, che bớt đi khí thế lạnh lùng từ chối người tới gần từ ngàn dặm lúc bình thường, chỉ là dường như hôm nay phó tổng Cố mặc hơi nhiều, dự báo thời tiết nói tuần này bắt đầu ấm lên, hôm nay lên tới 30 độ, hiện tại thời tiết càng ngày càng khó dự đoán, nói thay đổi là thay đổi, các mùa thay đổi quá nhanh, hoàn toàn không còn mùa thu với mùa xuân nữa, cho nên, những người trẻ tuổi, lũ lượt cởi bỏ lớp ngụy trang ngày đông, lộ chân thì lộ chân, lộ eo thì lộ eo, chỉ có phó tổng Cố đóng nút áo sơ mi tới nút cuối cùng, đúng là cấm dục quá, bên ngoài còn khoác áo khoác.
Cố Minh xách túi, tới văn phòng, nhanh chóng đắm mình vào công việc như bình thường, hôm nay Chung Hiểu Âu cũng không thể ở cạnh phó tổng Cố cả ngày, lúc nào cô cũng muốn dính lấy Cố Minh, hôn Cố Minh, muốn Cố Minh, thật là muốn mạng, cho nên sáng sớm nay Chung Hiểu Âu cầm tài liệu chạy xuống tầng tám, vừa hay hôm nay có một số việc phải đối chiếu với người ở phòng Kế hoạch, người quen ở tầng tám đều không ở văn phòng, vị trí làm việc không có người, Chung Hiểu Âu quen đường quen lối chạy tới cầu thang.
“Ái chà, thư kí của phó tổng, hôm nay rảnh rỗi đại giá quang lâm cơ à?” Tiền Lệ Lệ nhìn thấy cô đầu tiên.
“Làm gì thế! Em không thể tới sao?” Chung Hiểu Âu khẽ đánh cô nàng.
“Không phải sao? Cũng không hút thuốc, lại thích chạy tới chỗ chúng tôi.”
“Nghe nói chị và phó tổng Cố ở chung rồi?” Tomboy dung tục Lộ An hỏi.
Chung Hiểu Âu lườm Trì Úy đang hút thuốc một cái, tin tức gì cũng bị tên chết tiệt này đồn ra ngoài.
“Chúng tôi ở chung rồi, không phải ở chung rất bình thường sao?” Chung Hiểu Âu bình tĩnh nghịch tóc.
Lộ An ôm ngực, nặng nề thở dài, “Lẽ trời ở đâu, Chung Hiểu Âu, người nhát gan như chị lại có thể theo đuổi được phó tổng Cố, phó tổng Cố, ôi, không được, lòng tôi không thông suốt được.”
“Tôi cũng thế, phó tổng Cố là ai chứ, Chung Hiểu Âu cô có nắm chắc không đấy? Tại sao ngay cả cô cũng có bạn gái rồi mà chúng tôi vẫn độc thân.” Tiền Lệ Lệ bất bình nói.
“Mọi người có cảm giác, cách ăn mặc của phó tổng Cố hôm nay, rất giống sau khi hành sự không.” Trì Úy bất ngờ nhả khói về phía Chung Hiểu Âu.
“...”
Tuy là sự thật, nhưng bị nói ra, trái tim của Chung Hiểu Âu...
“Đúng thế! Tôi đã nói mà, hôm nay nhìn phó tổng Cố rất khác, may có Trì Úy nhắc nhở, thật sự rất giống chứ, không phải chứ, Chung Hiểu Âu, cô...”
“Mấy người muốn chết phải không?” Chung Hiểu Âu vốn muốn tìm đồng bọn ôn lại chuyện cũ, tránh đi suy nghĩ với phó tổng Cố, nào biết vừa tới liền bị đám người này đùa giỡn, “Tôi thấy mấy người rảnh quá rồi đấy, tôi phải về phản ánh với phó tổng, mấy người...”
Chung Hiểu Âu còn chưa nói xong, đã thấy mọi người lũ lượt tản ra hai bên, không ai lên tiếng nữa.
“Tổng giám đốc Quan, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng! Tổng giám đốc Quan!”
Chung Hiểu Âu ngẩng mắt lên, thấy Quan Dĩ Đồng thở hổn hển nắm lấy lan can, yếu ớt dựa lên đó.
“Chà, mới sáng sớm, em muốn báo cáo với phó tổng của mấy đứa cái gì thế?”
“Tổng giám đốc Quan, chị... thang máy hỏng rồi sao ạ? Sao chị không gọi điện cho bọn em bảo phòng quản lí tới sửa?” Trì Úy vội tiến lên phía trước.
“Không phải, chỉ là tôi... không sao, leo cầu thang, rèn luyện, rèn luyện sức khỏe.” Quan Dĩ Đồng thở một hơi thật dài, không ngờ, bản thân leo chậm như thế, còn mệt thành thế này.
“Mới sáng sớm, công việc không bận à? Đã tụ tập ở đây hút thuốc.” Quan Dĩ Đồng lấy khí thế tổng giám đốc ra.
Mọi người tan tác như ong vỡ tổ, Chung Hiểu Âu cũng chạy, cầm tài liệu để ở phòng Kế hoạch, âm thầm chuồn về vị trí làm việc ở tầng mười của mình, Trì Úy đỡ lão thái gia họ Quan về văn phòng, sau đó bản thân cũng lui ra, “Hôm nay đúng là kì quái, có ngọn gió lạ nào thổi tới sao? Phó tổng Cố không bình thường, tổng giám đốc Quan cũng thế, bình thường có chỗ nằm cô ấy sẽ không đứng, hôm nay có thang máy không đi lại đi thang bộ? Có phải bị ngốc rồi không?” Trì Úy cẩn thận nói bên tai Chung Hiểu Âu.
“Phi! Cậu mới không bình thường, cả nhà cậu không bình thường, phó tổng Cố nhà mình yên ổn lắm, có chỗ nào không bình thường chứ.” Chung Hiểu Âu thiên vị.
“Phó tổng Cố, phó tổng Cố hôm nay rất khác, bình thường đôi mắt lạnh giá giống như khối băng ở Bắc Cực, hôm nay, ôi chao, ánh mắt đó, ngập tràn dịu dàng, hôm nay còn đổi kiểu tóc, thật sự rất giống sau khi hành sự, nói xem, sáng nay hai người có phải vừa làm chuyện kia không?”
“Khốn khiếp!” Chung Hiểu Âu đưa chân đá lên ghế Trì Úy, dùng lực quá mạnh, đá tới nỗi đau chân, bình tĩnh lại, mới nghĩ, hôm nay trang phục của phó tổng Cố quả nhiên rất tinh tường, nếu bị những người này nhìn thấy vết đỏ trên cổ phó tổng Cố, thật sự cô không thể sống nổi qua hôm nay.
“Nghĩ gì thế?” Trì Úy gõ lên đầu Chung Hiểu Âu, “Gần đây no đủ nên quên đi kẻ nghèo hèn rồi, đúng không? Bản thân tiêu diêu tự tại, không quan tâm tới mình sống hay chết, mình sắp chết rồi đây này.”
“Cậu làm sao?”
“Không sao cả.” Trì Úy ngửa cổ, “Chỉ là cảm khái thôi, Chung Hiểu Âu, cậu nói xem suốt bao năm qua cậu không yêu thầm thì là đơn phương, chẳng tìm nổi một người bạn gái, hiện tại tìm được phó tổng Cố rồi, cậu nhìn mình đi, cũng là một cô gái vừa ngầu vừa đẹp trong giới buê-đuê, mình đã độc thân suốt mấy tháng rồi.”
“Cậu đâu có thiếu bạn gái, thỉnh thoảng độc thân thử cảm giác một mình đi, lần trước không phải cậu chê người ta hay quản cậu sao? Bây giờ không ai quản lại bảo cô đơn, cậu nói xem cậu có thấp hèn không?”
“Là người thì đều thấp hèn.”
“Hình như Hứa Nặc vẫn đang ở nhà tổng giám đốc Quan nấu nướng cho cô ấy, không biết trưa hôm nay có tới đây không.”
“Ờ, đúng rồi, trưa nay mình và nhóm Lộ An ra ngoài ăn, cậu muốn đi chung không?” Những ngày qua, thỉnh thoảng buổi trưa Hứa Nặc sẽ tới công ty, đem đồ ăn cho Quan Dĩ Đồng, Trì Úy luôn trốn tránh, không dám gặp, không buông được, cũng không tiến thêm được, chỉ có thể chạy trốn.
Cánh cửa văn phòng phó tổng lộ ra một khe hở, Quan Dĩ Đồng leo cầu thang rất mệt, mềm nhũn trên sô-pha không muốn động đậy, cô ấy liếc tới người ở phía sau sô-pha, chà, người kia là Cố Minh sao? Quan Dĩ Đồng ngồi thẳng người, Cố Minh nghĩ đang ở trong văn phòng, liền cởi áo khoác cùng cởi nút áo trên cùng khiến bản thân sắp ngạt chết ra.
“Chào buổi sáng, phó tổng Cố.” Quan Dĩ Đồng chầm chậm đứng dậy khỏi sô-pha, đi tới bên Cố Minh, “Hôm nay sao thế? Phong tình vạn chủng quá.”
“Vừa sáng sớm, đừng nói linh tinh.” Cố Minh chặn bàn tay muốn vén tóc mình của Quan Dĩ Đồng lại.
“Ôi, sao thế này? Cổ này? Nhiều vậy sao? Chơi hăng quá à?” Quan Dĩ Đồng không còn nghiêm túc, kéo cổ áo của Cố Minh, càng ngày càng nhiều.