Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 121: Chương 121




Quan Dĩ Đồng là ai, cổ áo Cố Minh bị kéo ra, những dấu ấn rõ ràng như thế, Quan Dĩ Đồng còn muốn nhìn cả sau gáy, Cố Minh lật tay ngăn cản Quan Dĩ Đồng lại, nhưng đã không kịp.

“Ái chà, ái chà chà, nhiều quá nhỉ! Chung Hiểu Âu làm à? Ái chà, ông trời của tôi ơi, còn làm cả hình trái tim nữa này.”

“Quan Dĩ Đồng! Đừng làm loạn, cô buông tay ra cho tôi!” Cố Minh lạnh mặt, nhưng gò má phiếm hồng, sắp xấu hổ tới muốn chui xuống gầm bàn, nhưng cô ấy không thể để khí thế thảm bại, cố gắng chống đỡ, nhưng trong lòng đã nghiền Chung Hiểu Âu thành bùn nhão, hôm nay phải đá Chung Hiểu Âu xuống giường, nhìn xem mới chỉ một tối, đã làm ra chuyện tốt gì.

Quan Dĩ Đồng buông cổ áo Cố Minh ra, trong lòng Cố Minh phiền muộn muốn chết, đóng cúc sơ mi lại, ngạt chết cũng tốt hơn bị người ta cười nhạo.

“Đừng, đừng, đừng, hôm nay trời nóng, chị đóng cúc chặt như thế, sao mà thông hơi được chứ.” Quan Dĩ Đồng khuyên nhủ.

“Cô quản được!”

“Cho dù chị đóng cúc cũng không có tác dụng đâu, chỗ này, không che nổi, vẫn nhìn được.” Quan Dĩ Đồng chọc lên khoảng da trên cổ Cố Minh.

Cố Minh thật sự muốn tức chết, đường cùng hết cách, “Rốt cuộc tới khi nào cô mới chuyển về văn phòng cô?”

“Làm gì thế?” Quan Dĩ Đồng dựa vào bàn làm việc.

“Không sao, ai ở văn phòng người đấy, nâng cao năng suất làm việc.”

“Cố Minh à!” Quan Dĩ Đồng dứt khoát ngồi vào bàn làm việc, nghiêng người, ngồi gần Cố Minh thêm một chút, cuộn tóc Cố Minh trên ngón tay, chơi đùa, “Năng suất làm việc của chị đã đủ cao rồi, tôi rất hài lòng, còn về, năng suất làm việc của tôi ấy mà, chị đừng quản, chị cũng không quản nổi, còn nữa, lần sau, đừng để tôi nghe thấy những thứ đại loại như văn phòng của ai, nếu tôi nhớ không nhầm, phòng làm việc của cả công ty này có lẽ là thuộc về tôi, đương nhiên tôi muốn ngồi đâu thì ngồi đấy. Đúng không, nếu tôi vui vẻ, hằng ngày tôi xuống ngồi giữa văn phòng tầng tám cũng được, đúng không?”

Cố Minh ghét bỏ bàn tay đang nghịch tóc mình của Quan Dĩ Đồng, bị tức tới nỗi không có lời nào đáp lại, tại sao trên đời lại có người mặt dày vô liêm sỉ như thế? Nhưng Quan Dĩ Đồng nói đều là sự thật.

“Được rồi, được rồi, tôi khốn khiếp, tôi biết rồi, chỉ là tôi thích ở chung với chị mà thôi, không trêu chị nữa, bắt đầu làm việc, được chưa? Gọi thư kí nhỏ vào đây pha tôi cốc cà phê đi.” Quan Dĩ Đồng hất cằm với Cố Minh, Cố Minh chỉ đành lấy điện thoại bàn gọi điện thoại ra ngoài, Chung Hiểu Âu vô cùng thấp thỏm đẩy cửa vào.

“Phó tổng Cố, tổng giám đốc Quan.”

“Thư kí nhỏ, pha cà phê, được không? Cảm ơn.” Quan Dĩ Đồng khách sáo nói.

“Vâng.” Chung Hiểu Âu đáp lại, sau đó lại nói, “Tổng giám đốc Quan, dạ dày của chị tốt hơn chưa?” Mấy hôm trước, vì đau dạ dày còn nằm ra sàn nữa cơ mà.

“À, cũng đúng, tôi quên mất dạ dày tôi không tốt.” Quan Dĩ Đồng không để tâm nói, “Vậy phiền em lấy cho tôi cốc nước ấm, cảm ơn.”

Chung Hiểu Âu nghi hoặc nhìn Quan Dĩ Đồng hai cái, tại sao hôm nay vừa sáng sớm không khí đã không đúng, vô cùng kì quái, cô nghe lệnh rót một cốc nước ấm cho Quan Dĩ Đồng, bưng tới, Quan Dĩ Đồng đan chéo chân, “Tối qua ngủ không ngon à? Sao mắt đen như mắt gấu trúc thế?”

“Không ạ, ngủ ngon lắm.” Chung Hiểu Âu ngoan ngoãn nói, cô còn ôm phó tổng Cố ngủ cả tối cơ mà.

“Kiệt tác kia của em, cũng thật là, trẻ con quá đấy, hình trái tim đại diện cho lãng mạn hả, thế lần sau vẽ cả bức tranh gợi cảm chút nhé...”

“Quan Dĩ Đồng!”

Quan Dĩ Đồng đã nói rất bé nhưng vẫn bị Cố Minh nghe được, Chung Hiểu Âu bị dọa chết khiếp, cốc nước lắc lư, cô vội giữ chặt.

“Tôi đi họp đây.” Cố Minh hung dữ mở cửa văn phòng, lại phát hiện Trì Úy đang đứng bên cửa ngậm kẹo mút, không biết có phải bản thân đa nghi hay không, nhưng cô ấy cảm thấy chắc chắn Trì Úy đang đứng bên cửa nghe trộm, cơn tức của Cố Minh nghẹn trong lồng ngực, nhưng vẫn phải khống chế cảm xúc của bản thân, cô ấy nhíu mày, âm thanh thấp xuống, “Lúc đi làm có thể làm dáng vẻ đi làm được không, đừng có không nghiêm túc như thế.” Nói xong giận đùng đùng rời đi, Trì Úy trở thành bia đỡ đạn, vô cùng oan uổng, chỉ đành cắn tan nát que kẹo mút trong miệng.

“Tổng giám đốc Quan, không còn chuyện gì nữa thì em ra ngoài đây.” Trong lòng Chung Hiểu Âu hoảng loạn, hình như phó tổng Cố thật sự tức giận rồi, cô phải đuổi theo xem thử.

“Quay lại!” Quan Dĩ Đồng ra lệnh, sau đó tỉ mỉ nhìn Chung Hiểu Âu, “Em và Cố Minh, chân chính, ở bên nhau à?”

Chung Hiểu Âu che mặt, trịnh trọng gật đầu.

“Là loại ở bên nhau nghiêm túc sao?”

“Vâng.”

Quan Dĩ Đồng xoay chiếc cốc trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tốt lắm, yêu nhau cho tốt.”

Đột nhiên Quan Dĩ Đồng trịnh trọng như thế, tư duy của Chung Hiểu Âu cũng không theo kịp, ban nãy rõ ràng còn đang trêu chọc chuyện của cô và phó tổng Cố, chỉ là Chung Hiểu Âu cũng đã quen với bệnh thần kinh của Quan Dĩ Đồng, cũng không quá để ý, từ đầu tới cuối việc cô để ý chỉ có một mình Cố Minh là đủ rồi.

“Thư kí nhỏ, em comeout chưa?”

Chung Hiểu Âu đã lui đi, bất ngời bị Quan Dĩ Đồng gọi lại, “Vẫn chưa ạ.”

“Vậy em có công khai không? Hay là thế nào?”

“Có ạ, sẽ nói với người thân.” Chung Hiểu Âu vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng liền căng thẳng.

Quan Dĩ Đồng mím môi, “Nếu sau này có gì cần giúp đỡ, em cứ lên tiếng.”

Chung Hiểu Âu ngây ra, có chút hoang mang.

“Đi làm việc đi.”

Chung Hiểu Âu ra khỏi phòng làm việc, phát hiện không thấy phó tổng Cố đâu nữa, nhìn thời gian trên đồng hồ, 10 giờ Cố Minh có cuộc họp, tổng giám đốc Quan cũng phải tham gia, cô có chút uể oải ngồi ở vị trí làm việc, lúc này mới có chút sợ hãi, có phải tối qua bản thân quá càn rỡ, chơi quá hăng rồi không? Cũng trách đám người kia, bản thân không sinh hoạt tình dục, liền tùy tiện bàn tán, Chung Hiểu Âu tức giận chọc lên cổ Trì Úy.

“Làm gì thế?” Mặt Trì Úy nhăn nhúm.

“Đều trách cậu cả ngày nay hóng hớt, mình có một loại dự cảm không lành, tối nay về nhà sẽ bị phó tổng Cố dạy dỗ, rất sợ hãi.” Hai tay Chung Hiểu Âu chống cằm, rơi vào trầm tư.

“Khụ, liên quan cái rắm gì tới mình, hai người, mình có oan uổng không chứ.” Trì Úy nâng cằm Chung Hiểu Âu lên, “Đừng có đắc ý trước mặt mình, lúc mình đố kị, chuyện gì cũng dám làm.”

Chung Hiểu Âu vỗ bộp một cái lên tay Trì Úy.

“Nhưng, sao cậu lại đột phá thế, mình rất hiếu kì, với tính cách của cậu, giường của phó tổng Cố bày trước mặt cậu, cậu cũng không dám lên mà?”

Chung Hiểu Âu ngẩng đầu, cắn môi, ngửa cằm lên, lười nói chuyện tiếp với Trì Úy, bắt đầu bận rộn với công việc của mình.

Buổi sáng đầu tuần, công việc rất bận rộn, cảm giác còn chưa làm được việc gì đã sắp tới trưa, Quan Dĩ Đồng và Cố Minh họp xong quay về, Trì Úy cầm một số tài liệu đưa Quan Dĩ Đồng phê duyệt, duyệt mãi duyệt mãi, điện thoại để trên bàn của Quan Dĩ Đồng hiển thị cuộc gọi đến, ba chữ “Đầu Bếp Nhỏ” thình lình hiện lên, còn có một thân hình cao ráo gầy gò, Trì Úy không tránh kịp, nhìn thấy, đó là Hứa Nặc, giống như bị ép chụp ảnh, tay áo phông rất dài, Hứa Nặc che đi nửa mặt, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra đó là Hứa Nặc, Quan Dĩ Đồng vừa phê duyệt tài liệu vừa cầm điện thoại bàn không biết đang nói gì, ánh mắt tỏ ý với trì Úy, Trì Úy hiểu ý, cầm điện thoại đưa tới trước mặt Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng che loa thoại, khẽ nói, “Em nghe đi.”

“Em?” Trái tim Trì Úy “thịch thịch” đập dữ dội, rất không có tiền đồ, cô ấy biết, bản thân không tiện từ chối, càng không có lí do để từ chối, chỉ ho khẽ một cái, điều chỉnh cảm xúc xong, ngữ điệu bình tĩnh nghe máy, “Alo, xin chào.”

“Cô Quan?”

“Tôi là Trì Úy.”

Đầu bên kia im lặng giây lát, nhưng khoảnh khắc im lặng ấy lại như dài dằng dặc, thậm chí Trì Úy còn đếm được nhịp tim của mình, 'Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp...'

“Chị Úy, chào chị, em là Hứa Nặc.”

“Tôi biết.”

Đối thoại rất khó khăn, không nói nổi hai câu đã lúng túng, Trì Úy nắm lấy điện thoại của Quan Dĩ Đồng, lòng bàn tay dần dần đổ mồ hôi.

“Hiện tại tổng giám đốc Quan hơi bận, có chuyện gì sao?” Trì Úy hít một hơi, cố gắng bình tĩnh nói chuyện.

“Vâng, không có gì, chỉ là muốn hỏi cô ấy, hôm nay có cần em đưa cơm tới không? Cơm trưa đều là những món buổi sáng cô ấy chọn.”

“Em đợi chút.” Trì Úy công tâm viết lên giấy nội dung cuộc điện thoại cho Quan Dĩ Đồng đọc, Quan Dĩ Đồng gật đầu, lại che loa thoại máy bàn, “Bảo em ấy mang tới, nhanh chút, tôi sắp đói chết rồi.”

“Em tới đi.”

“Vâng.”

Hai người nói xong, nhưng không cúp máy, rất lâu sau, Hứa Nặc mới lên tiếng, “Chị Úy, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Hứa Nặc cúp máy, ngẩn ra một lúc lâu, đã lâu rồi không liên lạc với chị Úy, sau cuộc điện thoại này, tâm trạng cô lại thấp thoáng cảm giác không tốt, từ sau khi Hứa Nặc từ chối Trì Úy, Trì Úy căn bản không liên lạc với cô nữa, có lúc cô tới công ty Quan Dĩ Đồng, cũng không gặp được cô ấy, Hứa Nặc có chút thất vọng ngồi trong căn biệt thự rộng lớn của Quan Dĩ Đồng, rất cô đơn, có lúc cũng rất nhàm chán, còn không bằng ở tiệm spa, ở đó có đồng nghiệp, có khách hàng, có người để nói chuyện, nhưng ở đây, có lúc cảm thấy cô đơn, chỉ khi Quan Dĩ Đồng không tới công ty, mới thỉnh thoảng nói đôi lời với nhau, nhưng lời của Quan Dĩ Đồng, Hứa Nặc rất khó để tiếp nhận và đồng tình, Quan Dĩ Đồng nói nếu cô là lesbian, nhất định sẽ là mẫu người được phụ nữ hơn tuổi yêu thích, cô tức giận, cũng không có tâm trí để hỏi tại sao, Quan Dĩ Đồng nói cô rất sạch sẽ, lại yếu ớt, còn sờ mặt cô, nếu không phải nể mặt Mộc Dao, công việc này, Hứa Nặc cũng không tình nguyện làm, đều là nể mặt chị Mộc, nhưng chị Mộc cũng nói, phụ nữ thích phụ nữ là chuyện bình thường, đừng vì nó không thuộc về đa số thì coi nó là bất thường. Hứa Nặc lắc đầu, đặt đồ ăn vào trong cặp lồng giữ nhiệt, xách tới Quốc tế Kinh Điển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.