Cố Minh cho rằng lương tâm của Quan Dĩ Đồng trỗi dậy, thấy cô ấy làm việc vất vả như thế, sẽ thưởng cho mình một bữa ăn ở nhà hàng cao cấp, mãi tới khi tài xế Tiểu Triệu lái xe tới khu nhà Chung Hiểu Âu theo định vị mà Trì Úy gửi tới, Cố Minh vẫn có chút mông lung, nghĩ lẽ nào Quan Dĩ Đồng muốn đưa mình tới một quán cóc nổi tiếng nào đó của Thành Đô.
Người ta thường nói đồ ngon của lạ của Thành Đô đều cất giấu trong những quán cóc kia, những quán ăn kiểu này lấy hương vị làm chủ, không quan tâm tới vị trí mặt bằng, không trang trí, thường nằm trong những con ngõ nhỏ ẩn sâu trong khu nhà nào đó, mãi tới khi nhìn thấy Trì Úy đích thân ra đón.
“Chào tổng giám đốc Quan, phó tổng Cố.” Trong lòng Trì Úy đã không dừng ở việc chửi mắng, ngày lễ thế này, giữa đêm, còn phải ứng phó với bà chủ công ty, là một chuyện hết sức không vui vẻ với một nhân viên bình thường, hiểu không? Đương nhiên, tên thần kinh Chung Hiểu Âu không nằm trong số những người bình thường.
Khi Trì Úy đưa nhật kí cuộc trò chuyện cho Chung Hiểu Âu đọc, Chung Hiểu Âu mơ màng không để tâm tùy tiện nhìn hai cái, cũng không nhìn rõ cái gì, mãi tới khi Trì Úy nói tổng giám đốc Quan và phó tổng Cố muốn tới ăn cơm, cả người Chung Hiểu Âu đã thẫn thờ.
Chung Hiểu Âu “tách” một cái nhảy khỏi sô-pha, lẩm nhẩm nói, “Không phải chứ, bọn họ thật sự muốn tới đây sao?”
“Tại sao phó tổng Cố muốn tới chứ? Phó tổng Cố chưa từng tới nhà mình...”
“Mình chưa chuẩn bị gì cả, sao chị ấy lại tới, làm sao bây giờ?”
Chung Hiểu Âu đã mất đi lí trí.
“Người cậu thích là phó tổng Cố gì đó à?” Một tay Vương Linh chống cằm nhìn người gần như mất đi lí trí trước mặt.
Trì Úy câm nín, lắc đầu.
“Không được, mình còn chưa chuẩn bị để gặp chị ấy nữa, có cần thay quần áo không?”
“Cậu thay thì cũng phải ăn lẩu thôi.” Trì Úy hung dữ nói.
Khi Trì Úy dẫn Quan Dĩ Đồng và Cố Minh vào nhà, hai tai Chung Hiểu Âu đã dựng đứng lên, cô giả vờ vào bếp làm đồ ăn.
“Tổng giám đốc Quan, phó tổng Cố, đây là bạn em, Vương Linh.” Trì Úy giới thiệu đơn giản, như thể bản thân mới là chủ nhân của cái nhà này, kì thực Cố Minh có chút bối rối, khoảnh khắc nhìn thấy Trì Úy, Cố Minh thấp thoáng cảm thấy liệu lúc này có phải tới nhà Chung Hiểu Âu hay không.
Cố Minh không khống chế được, còn tỉ mỉ đánh giá người phụ nữ tên Vương Linh, lần đầu gặp mặt, đánh giá người ta như thế thật không tốt, Cố Minh thu ánh mắt về, người phụ nữ tên Vương Linh kia còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, mặt trái xoan, khí chất nhã nhặn, nhìn có vẻ như nhỏ hơn cô ấy mấy tuổi, không biết tại sao, cảm xúc của Cố Minh có chút không tốt.
“Phó tổng Cố, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Vương Linh thân thiện đưa tay ra.
“Cố Minh, gọi thẳng tên là được.”
Quan Dĩ Đồng vào nhà liền tìm đồ ăn khắp nơi, miệng không ngừng nghỉ, luồn vào nhà bếp, phát hiện ra Chung Hiểu Âu, “Thư kí nhỏ, em ở đây làm gì thế? Bà chủ em tới cũng không thèm ra chào hỏi sao? Hiện tại đám trẻ mấy đứa thật là không lịch sự.”
Chung Hiểu Âu đeo tạp dề cắt thái, cong lưng, khách sáo chào một tiếng, “Chào tổng giám đốc Quan.” Cô nghe thấy tiếng của Cố Minh, vẫn nhẹ nhàng, sạch sẽ, giống hệt như lần đầu gặp mặt trong cuộc họp cho nhân viên mới, cả trái tim đều mềm nhũn.
“Thư kí nhỏ, sao hôm nay không đi làm?” Không biết từ lúc nào, Quan Dĩ Đồng đã tới gần, đột nhiên lên tiếng, dọa Chung Hiểu Âu run tay, suýt chút nữa cắt vào tay.
“Em từ chức rồi.”
“Từ chức? Không phải Cố Minh nói em xin nghỉ sao?” Quan Dĩ Đồng có chút ngạc nhiên.
“Phó tổng Cố không nhận đơn từ chức của em, cho em nghỉ phép trước.”
“Tại sao lại từ chức? Đãi ngộ không tốt sao? Tôi thấy lương thưởng của Quốc tế Kinh Điển cũng thuộc dạng tầm trung trong số các doanh nghiệp trong nước mà.”
“Không phải.” Chung Hiểu Âu lắc đầu, uống nửa chai nước lọc Lương Bạch Khai, để làm loãng chất cồn lúc trước, rượu trắng thật sự vừa cay vừa nóng, nóng tới mức hiện tại lồng ngực không nói thành lời.
“À, tôi biết rồi, là vì Cố Minh đúng không?” Quan Dĩ Đồng làm vẻ rất thấu hiểu.
“Tổng giám đốc Quan, chị đói rồi, ra ngoài ăn đi, phòng bếp chật lắm.”
“Đuổi tôi đi à?” Quan Dĩ Đồng nhíu mày, cầm quả táo mà Chung Hiểu Âu vừa rửa sạch, “Sao lần này quay lại, hễ nhắc tới Cố Minh là dáng vẻ em lại sầu khổ thế, mà hễ Cố Minh nhắc tới em, cảm xúc cũng không quá cao, hai người cãi nhau à?”
“Không ạ.” Nào có bà chủ nhà nào hóng hớt như thế. Đúng là tạo nghiệp.
“Không phải em tỏ tình chứ? Sau đó bị từ chối đúng không?”
Đúng là một đao thấy máu, từng chữ xuyên qua tim, Chung Hiểu Âu đã không muốn đối mặt với Quan Dĩ Đồng, cô thà ra ngoài phòng khách đối mặt với phó tổng Cố còn tốt hơn. Chung Hiểu Âu bưng đĩa cá đã hấp chín trong nồi ra, món này đặc biệt làm cho Cố Minh, cô bưng cá ra ngoài, có chút thấp thỏm chào phó tổng Cố, Cố Minh không có biểu cảm gì, gật gật đầu.
Mọi người ngồi thành vòng tròn, Quan Dĩ Đồng ăn cá, cảm thấy ăn ngon nên ăn liên tục, ngược lại, Cố Minh không hề động đũa, trong lòng Chung Hiểu Âu rỉ máu.
Không khí vừa lúng túng vừa lạ lùng, chẳng ai rõ tại sao ngày Giáng Sinh đẹp đẽ như thế này mà một đám người lại tụ tập ngồi ăn cùng nhau, Quan Dĩ Đồng là người sảng khoái, rượu vào cốc, liền vui vẻ cạn li. Chung Hiểu Âu thấy con cá vược kia sắp bị Quan Dĩ Đồng ăn hết, trộm liếc sang Cố Minh, nhưng dường như Cố Minh không chú ý tới ánh mắt của cô, chỉ đang nói gì đó với Vương Linh.
Vương Linh dường như cũng rất hiếu kì với Cố Minh, sao có thể không hiếu kì chứ, đây là người Chung Hiểu Âu đặt trong tim, cũng khó trách, Cố Minh vào cửa cởi áo khoác gió xuống, bên trong mặc chiếc áo len trùm đầu màu xanh, tóc búi lên, là người đẹp thành thị bước ra từ đa phần những cuốn tiểu thuyết, nhưng Cố Minh không chỉ có thế, ánh mắt cô ấy sâu thẳm, nói năng dịu dàng, bạn không biết nên đánh giá cô ấy là lạnh lùng cao ngạo hay là gần gũi thân thiện, có thể đặc trưng không rõ ràng ấy lại khiến khí chất của Cố Minh thêm phần mê hoặc.
“Ngày lễ như hôm nay, mấy đưa không hẹn hò với người à, sao lại tụ tập ở đây?” Quan Dĩ Đồng uống một ngụm rượu, cơ thể khẽ ngả ra sau.
“Vậy sao chị cũng không đi hẹn hò với người yêu chị?” Chung Hiểu Âu nhất định là uống nhiều rồi mới dám nói ra những lời chặn họng bà chủ của của mình như thế.
“Thỉnh thoảng cũng chán mà, tình yêu gì đó có lúc rất phiền phức, đúng rồi, Cố Minh?”
Cố Minh trợn mắt trong lòng, không để ý tới Quan Dĩ Đồng.
“Không đâu, có một người yêu chị, hoặc thất bại hơn, là có người chị yêu, trong lòng cũng sẽ có kì vọng.” Trong lòng Vương Linh khác lạ, có chút khó chịu, uống rượu rất nhanh, cô ấy và Chung Hiểu Âu ngồi cạnh nhau, uống tới say sưa, người cũng không còn sức lực, khẽ dựa đầu vào vai Chung Hiểu Âu, ngẩng lên nói chuyện.
Trong những người đang ngồi, chỉ có Cố Minh không uống rượu, rượu quá nặng, cô ấy không muốn uống, nhưng nhìn thấy Vương Linh ngả người lên Chung Hiểu Âu, tại sao cảnh tượng này lại gai mắt thế chứ? Hai người đó xem mắt? Cho nên Vương Linh kia cũng thích con gái, nhìn dáng vẻ của Vương Linh, có phải rất thích Chung Hiểu Âu không? Cho nên mỗi lần Chung Hiểu Âu đều rất hưởng thụ sự thân mật cùng Vương Linh kia?
Người ta nằm trên vai em, tại sao em không đẩy cô ta ra?
Trái tim này của Cố Minh, đột nhiên tràn ngập cảm giác chua chua, là vì trưa nay ăn mì chua cay cho quá nhiều giấm sao. Cố Minh nghĩ có lẽ là thế, giấm Lãng Trung quả nhiên danh bất hư truyền, đang phiền lòng, tên tham ăn Quan Dĩ Đồng không cẩn thận đổ dầu lên áo len của Cố Minh. Đúng thật là!
“Thư kí nhỏ, hôm nay nón này là do em nấu à? Hương vị cũng được đấy.” Quan Dĩ Đồng vừa ăn vừa khen ngợi.
Cố Minh bất lực, đứng dậy tới phòng bếp làm sạch vết bẩn trên áo.
Chung Hiểu Âu ngồi thẳng người, thấy sắc mặt Vương Linh đỏ ửng, khẽ đẩy cô ấy ra, “Khó chịu à? Đừng uống nhiều quá.” Thật ra Chung Hiểu Âu còn uống nhiều hơn, thậm chí Trì Úy liên lục nháy mắt với cô cô cũng không nhìn thấy, Trì Úy thật sự chưa từng gặp người nào ngu đần như Chung Hiểu Âu, kéo cô sang, nói bên tai, “Cậu đang làm gì thế? Cậu không thấy một mình phó tổng Cố đang ở trong bếp sao? Cơ hội tốt như thế cậu còn không biết nắm lấy, cậu còn muốn thế nào nữa?”
“Mình...”
Trì Úy đã không muốn để ý tới Chung Hiểu Âu nữa, trực tiếp đẩy cô vào bếp.
Trong bếp, Cố Minh vẫn đang mặc áo, đứng bên vòi nước lau vết bẩn, sau đó phát hiện không tiện, trực tiếp cởi áo len màu xanh xuống, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, cô ấy rửa rất sốt ruột, vệt dầu này giống như đối đầu với cô ấy, làm thế nào cũng không gột sạch, tay Cố Minh đã đỏ lên, nhưng vẫn không thể sạch hoàn toàn. Chung Hiểu Âu giãy giụa đi vào, nhìn thấy dáng vẻ kia của Cố Minh, không nhịn được giật nảy mình, “Sao chị lại cởi áo ra thế, mặc ít như vậy sẽ cảm mất.”
“Không cần em quan tâm.” Cố Minh vừa lên tiếng, liền ngẩn ra, cô ấy đang làm gì thế? Giọng điệu lúc này của cô ấy ngập tràn oán thán, may mà lúc quay đầu lại, đã không thấy Chung Hiểu Âu đâu nữa, không lâu sau, lại không biết từ chỗ nào chui ra, cầm theo một chiếc áo khoác dày phủ lên người cô, “Không bật điều hòa, chị mặc ít như thế, bị cảm sẽ khó chịu lắm.” Chung Hiểu Âu đi tới trước mặt Cố Minh, kéo khóa lên cho cô ấy, hai tay Cố Minh trống rỗng, hai tay bị đông cứng tới đỏ ửng, sau khi mặc áo xong, tư thế kì quái này duy trì càng lâu càng lúng túng.
“Người tên Vương Linh kia rất thích em?”
Đây là biết rõ còn hỏi sao? Bảo Chung Hiểu Âu phải trả lời thế nào đây? Chung Hiểu Âu cũng không muốn trả lời, cô đứng xa Cố Minh một chút, vì không muốn ngưng thở, một tay giành lấy áo len trong tay Cố Minh, dùng nước giặt xoa lên bề mặt vết dầu.
“Cô ta cũng thích con gái sao?”
“Vâng, có lẽ là thế.” Chung Hiểu Âu buồn bã đáp.
“Nhìn hai người rất xứng đôi.” Cố Minh không quan tâm tới chiếc áo kia nữa, đi thẳng ra ngoài.
Chung Hiểu Âu có chút không hiểu nhìn Cố Minh tức tối chạy ra ngoài. Tại sao chị ấy lại tức giận như vậy?
“Mọi người ăn từ từ, tôi đi trước đây.” Cố Minh trầm mặt, ra ngoài lấy túi chuẩn bị rời đi.
“Hả? Tôi còn chưa ăn xong mà, Cố Minh!”
Đáp lại Quan Dĩ Đồng là một tiếng “pằng” đóng cửa.
Chung Hiểu Âu cầm chiếc áo đầy bọt của Cố Minh trong tay, không biết làm gì đứng ở phòng khách.
“Đuổi theo đi!” Quan Dĩ Đồng và Trì Úy đồng thanh hô lên, Vương Linh đã say rượu nằm trên sô-pha không mở nổi mắt.
Chung Hiểu Âu vứt chiếc áo trên tay xuống, đuổi theo.