Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 69: Chương 69




Ra khỏi thang máy, ngoài trời vẫn mưa lâm thâm, vừa mau vừa dày, giống như châm kim, ra khỏi cửa bảo vệ, Chung Hiểu Âu nhìn tứ phía, may mà Cố Minh chưa đi xa, cô tăng tốc bước chân chạy một lúc liền đuổi kịp Cố Minh.

Cố Minh đi rất nhanh, cũng không biết tại sao phải đi nhanh như thế, trong cơn mưa phùn, trong khu nhà cũng không có người, giày cao gót giẫm lên con đường xanh hóa trong khu nhà phát ta tiếng “cộc cộc” đơn điệu, Cố Minh đi vội, quên cả mặc áo khoác của mình, chỉ mặc chiếc áo của Chung Hiểu Âu rồi ra ngoài.

Chung Hiểu Âu đi cũng vội, không mặc cả áo khác, cũng không mang theo ô, lúc đuổi kịp Cố Minh đã thở hổn hển, cũng không dám lên trước kéo Cố Minh lại, chỉ đi theo cô ấy trong cơn mưa, ra khỏi khu nhà, đi trên đường lớn.

Cuối cùng Cố Minh bị cái đuôi kia làm phiền, “Em làm gì thế?”

“Tại sao chị lại tức giận?”

“Tôi không tức giận.” Cố Minh hung dữ nói, chỉ còn thiếu nước viết to hai chữ “tức giận” trên đầu.

“Về trước đã, chị mặc ít như thế chạy ra ngoài sẽ cảm mất, trời còn đang mưa, quần áo của chị vẫn còn ở chỗ em kìa.”

“Cứ để đấy đi, quần áo của tôi không thể để ở nhà em sao?” Cố Minh nhíu mày nói.

Chà chà, đây là logic gì thế, rõ ràng cô không có ý này, “Không phải, em...” Chung Hiểu Âu đưa tay ra muốn giải thích, vô tình chạm vào mu bàn tay Cố Minh, đông cứng tới tận xương, Chung Hiểu Âu đã không quan tâm được chuyện gì nữa, kéo lấy tay cô ấy đặt vào lòng bàn tay mình xoa xoa, Chung Hiểu Âu uống rất nhiều rượu, toàn thân nóng nực không thôi, lúc này không thể cứ đi như vậy dưới cơn mưa nữa, đang làm gì đây? Ngày giữa đông, Chung Hiểu Âu làm ấm tay cho Cố Minh, phó tổng Cố cao ngạo lạnh lùng đương nhiên muốn giãy ra, cũng không biết vì cơn nóng của men rượu hay điều gì khác, Chung Hiểu Âu nắm chặt lấy tay Cố Minh không chịu buông, có lẽ là vì quá lo lắng cho cô ấy.

“Em kéo kéo đẩy đẩy trên phố thế này còn ra thể thống gì.” Cố Minh câm nín.

“Chị cũng biết đây là trên phố à, chị xem tay chị đông cứng thành gì rồi này.”

Lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ sản sinh từ ma sát, tay Chung Hiểu Âu mềm mại nhẵn nhụi, hay là tay phụ nữ đều như thế? Cố Minh không thích tiếp xúc cơ thể, đương nhiên trước giờ cũng chưa từng bị phụ nữ vân vê như thế, những ngày qua, cảnh tượng thân mật với Chung Hiểu Âu giống như CD khảm vào đầu óc cô ấy, không biết lúc nào sẽ khởi động quá trình phát, Cố Minh run rẩy, Chung Hiểu Âu nghĩ cô ấy lạnh, đưa tay ra ôm lấy cô ấy vào lòng, giữ lấy vai Cố Minh, “Có phải lạnh quá rồi không? Chúng ta về nhà đi, về nhà em nấu trà gừng cho chị, nếu không ngày mai chị sẽ khó chịu chết mất.”

Cái ôm đột ngột khiến Cố Minh rất ngượng ngùng, nhưng cô ấy không muốn kéo kéo đẩy đẩy trên phố với Chung Hiểu Âu.

Cái ôm đột ngột khiến cơn giận của Cố Minh vơi đi một nửa, nhưng trái tim vẫn chua chua, chỉ là đã giận đùng đùng bỏ đi như thế, nào có đạo lí cứ thế mà quay về, chỉ là lần này, Chung Hiểu Âu đã không tùy ý Cố Minh nữa, cô nắm lấy tay cô ấy đi về khu nhà.

“Em thích Vương Linh kia sao?” Cố Minh mặc Chung Hiểu Âu kéo tay.

“Không đâu, em chỉ thích chị thôi.” Chung Hiểu Âu quá chuyên tâm đưa Cố Minh về nhà ngay lập tức, sợ cô ấy bị cảm nên hoàn toàn không để ý, dù sao tỏ tình cũng đã tỏ tình, từ chối cũng đã từ chối, nếu thích thì có gì không tiện nói ra, hoặc lúc trước phải che che đậy đậy, muốn người ta biết, lại sợ người ta biết, nếu lớp giấy mỏng ấy đã bị chọc thủng, chỉ đành để nó thủng cho triệt để.

Cố Minh vén sợi tóc bị mưa làm ướt lên, sắc mặt phiếm đỏ, cô ấy còn chưa có sức đề kháng với lời tỏ tình trực tiếp như thế, may mà lời tỏ tình này không cần bản thân trả lời.

Vừa tới cửa, đã nghe thấy tiếng của Trì Úy và Quan Dĩ Đồng, hai người lại chơi trò bao búa kéo như chốn không người.

“Ván này mà em lại thắng tôi, em chết chắc rồi.” Quan Dĩ Đồng đang uy hiếp.

“Tổng giám đốc Quan, chị đừng như thế, công tư phân minh được không?”

“Phân minh cái gì? Công tư phân minh mà còn có thể là bà chủ sao?”

Trì Úy làm biểu cảm hoa sen vàng, “Vậy chị nói xem chị sẽ ra cái gì đi.”

“Tôi à, tôi còn chưa nghĩ xong, em ra cái gì?”

“Em ra bao.”

“Vậy tôi ra kéo.”

“...”

Thú vị không? Chẳng thà bảo cô ấy trực tiếp uống rượu là xong.

May mà nhìn thấy Chung Hiểu Âu và Cố Minh quay lại, Trì Úy giống như nhìn thấy cứu tinh, vội đứng dậy gọi, “Hiểu Âu, cuối cùng cậu cũng về rồi.”

Chung Hiểu Âu ậm ừ “ừ” một tiếng, cũng mặc kệ những người ở phòng khách, đi lấy khăn quàng cổ để vào tay Cố Minh, rồi vào tủ quần áo tìm một bộ đồ thật dày khoác lên người cô ấy.

“Chị về rồi à? Trong phòng nóng quá à? Ngày lạnh thế này, chị chạy ra ngoài làm gì?” Quan Dĩ Đồng lấy chiếc chăn mỏng rơi trên sàn, một nửa mặt bị chiếc máy sưởi bên cạnh sưởi tới đỏ ửng, lại nhìn sang Vương Linh đang ngủ trên sô-pha, thế mà không bị hai người này làm ồn, cứ thế mà cũng ngủ được.

Cố Minh cảm thấy đêm Giáng Sinh này thật kì quái, trong đêm Giáng Sinh, mơ mơ màng màng cùng Quan Dĩ Đồng chạy tới nhà Chung Hiểu Âu ăn lẩu, thật ra cô ấy rất đói, tối nay không ăn được gì, mà thật sự đồ ăn Chung Hiểu Âu nấu rất ngon, tuy Cố Minh không ăn được mấy. Cố Minh nhìn kẻ uống kẻ ăn người ngủ trong nhà, sự ấm áp trong căn nhà này thật khiến người ta xa lạ, sự náo nhiệt cùng tình cảm này dường như cách bản thân rất xa xôi.

Chung Hiểu Âu bưng một bát trà gừng tới, “Uống đi lúc còn nóng.”

Cố Minh không nhận, ngửi mùi cay nồng của gừng liền nhíu mày, “Khó ngửi quá, tôi không uống cái này.”

“Em biết là khó ngửi, nhưng cái này hiệu quả lắm, chị bịt mũi rồi nuốt xuống, mất mấy giây thôi.”

Cố Minh che mũi lắc đầu.

“Xong chưa thế, ở đây còn có hai người sống sờ sờ đấy, ngọt như mía lùi rồi đấy, hiểu không?” Quan Dĩ Đồng dựa vào vai Trì Úy mất hết hứng thú.

“Còn có cái bà chị Cố Minh kia nữa, cái bộ dạng lúc này của chị rất giống một đứa trẻ ngang bướng, chị biết không? Thư kí nhỏ thì rất giống bà mẹ già, đuổi theo sau mông chị nói, nào, ngoan nào, uống vào thì mới khỏi, chỉ còn thiếu nước gọi tổ tông mà thôi.”

Hai tay Trì Úy che mặt, đã không dám nhìn tiếp, chỉ đành lấy chén rượu tiếp tục uống rượu với Quan Dĩ Đồng, đã không còn gì có thể chặn miệng người này được nữa rồi đúng không?

Chung Hiểu Âu khó khăn lắm mới dắt được Cố Minh quay lại, tiếp tục như thế lại chạy mất thì phải làm sao.

Quả nhiên thấy sắc mặt Cố Minh có chút mất tự nhiên, hoặc là bị Quan Dĩ Đồng nói tới túng quẫn, chỉ đành bịt mũi uống hết trà gừng buồn bôn kia xuống, uống xong, Chung Hiểu Âu nhận lại bát, còn đưa cho Cố Minh một chiếc kẹo ngọt, thật sự coi Cố Minh như trẻ con, cô ấy không thèm nhận.

Bàn trà hỗn loạn, Trì Úy và Quan Dĩ Đồng vẫn đang ăn, đang uống.

“Chị đói không? Ban nãy thấy chị cũng chưa ăn được gì.”

“Cũng tạm, có chút.”

“Vậy em đi nấu mì cho chị nhé? Không biết chị tới, cho nên mới ăn lẩu, nước dùng hơi cay.”

“Không cần, phiền quá, chẳng phải còn đồ ăn sao? Em nấu ngon lắm.” Ban nãy, chẳng qua là cảm xúc của bản thân không tốt mà thôi, Cố Minh chua loét nhìn Vương Linh trên sô-pha, cho nên, cô ấy đang làm gì thế chứ? Cô ấy đang ghen sao? Điên mất rồi, một khoảng thời gian dài trước đó còn chưa đủ tỉnh táo sao? Một tuần về Thượng Hải nghỉ ngơi, khi quay lại Thành Đô mỗi ngày đều bận làm việc tới mức cố ý không nói chuyện với Chung Hiểu Âu, ngay cả bản thân Cố Minh cũng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, hôm qua Chung Hiểu Âu từ chức, loại cảm xúc kì lạ lại đạt tới đỉnh điểm. Cố Minh là một người lí trí lại kìm nén, cũng là một người giỏi khống chế cảm xúc cá nhân, tại sao vừa nhìn thấy Chung Hiểu Âu và cô gái tên Vương Linh kia ở cạnh nhau, cảm xúc lại khó khống chế như thế chứ? Cố Minh lắc đầu, có chút thắt lại, trong mơ hồ, cô ấy biết bản thân đang giấu giếm một bản thân chân chính, cô ấy là người thấu tình đạt lí như thế, chẳng qua là không muốn thừa nhận, không nguyện đối diện với bản thân mà thôi.

Bữa tối này diễn ra rất lâu, Chung Hiểu Âu ngồi cạnh Cố Minh, Trì Úy và Quan Dĩ Đồng đã lôi toàn bộ rượu trong nhà Chung Hiểu Âu ra uống cạn, có lẽ là bị truyền nhiễm, Cố Minh cũng uống một chút, chỉ là Chung Hiểu Âu không để cô ấy uống rượu trắng, chỉ uống rượu vang nồng độ cồn thấp, trước đó Chung Hiểu Âu đã uống rất nhiều, hiện tại đã không thể uống thêm, cô sợ uống thêm chút nữa, bản thân sẽ say, lúc say bản thân sẽ mất kiểm soát, cô không muốn cưỡng ép, cũng sợ nhất là cưỡng ép.

“Trong lúc nghỉ phép em chuẩn bị đi đâu chơi không?” Có lẽ là trong phòng quá yên ắng, Cố Minh lên tiếng hỏi.

Một tay Chung Hiểu Âu chống cằm, “Không đi đâu chơi cả.”

“Vậy em muốn làm gì?”

“Tìm việc ạ, như thế sau năm mới mới có công việc mới để làm.”

Cố Minh mím môi, nhịn xuống, đè thấp giọng nói, “Cho nên tôi bảo với em để em nghỉ phép em cũng không nghe. Tìm việc mới cái gì? Tôi đồng ý cho em nghỉ việc sao?” Sao vừa nhắc tới chuyện này lại giận rồi?

Chung Hiểu Âu cũng say rồi, ngày ngày đi qua đi trước mặt Cố Minh, Cố Minh lại vô cùng lạnh lùng, nghĩ Cố Minh không được tự nhiên, Chung Hiểu Âu mới đưa đơn từ chức, nhưng từ chức, cũng không đúng, tâm tư phụ nữ sao lại khó dò thế chứ? Đặc biệt là tâm tư phó tổng Cố.

“Em không muốn ở cạnh tôi tới thế sao?” Có lẽ Cố Minh đã uống rượu, lí trí kìm nén kịch liệt sắp tan thành khói bụi.

“Không... không phải như thế.”

“Tại sao lại từ chức, ngày mai tới công ty làm thủ tục thôi việc đi.” Cố Minh nhìn Vương Linh đang ngủ ở một bên, trong lòng nghẹn ngào tới hoảng hốt.

...

“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, được không? Chị muốn em đi, em sẽ đi, chị không muốn em đi, em sẽ nghỉ phép thôi, chị đừng giận, hễ chị giận, là trái tim này của em hoảng hốt.” Chung Hiểu Âu hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của phó tổng Cố, tại sao nói trở mặt là trở mặt ngay được, trước đây dịu dàng lắm mà, gần đây sao vậy chứ?

Mặt mũi Cố Minh đỏ ửng, Chung Hiểu Âu quá ngoan ngoãn, loại ngoan ngoãn này càng khiến cô ấy trở thành một người phụ nữ nhỏ nhen gây sự cô cớ, trước đây Cố Minh không như thế, trước giờ cô ấy chưa từng vô cớ gây sự trước mặt bất kì người nào, trước mặt bố mẹ, cô ấy luôn là cô con gái ngoan ngoãn nghe lời, trước mặt Thạch Lỗi, trước đó cô ấy là một cô bạn gái thấu hiểu lòng người, Cố Minh nắm lấy ngực, chăm chú nhìn Chung Hiểu Âu, có chút bối rối nhưng lại không muốn xin lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.