Nhật Ký Bẻ Cong Trực Nam Thẳng Đứng

Chương 35: Chương 35: Bùng nổ đi thiếu niên!




Giang Ly cảm thấy cái miệng mình đúng là ngu xuẩn, rủ Ngụy Hân Nhã đi xem phim làm cái gì không biết? Đúng là đứa con gái tán gia bại sản! Nhà Giang Ly cũng không phải đói nghèo gì, nhưng mà mẹ hắn lại là kiểu người nấu đủ ba bữa không để chết đói là nghĩa tình lắm rồi, hắn còn dám đòi tiền tiêu vặt? Cho nên Giang Ly cũng không dư dả bao nhiêu, tiền đi hẹn hò cũng phải lấy tiền cơm ra dùng. Thậm chí còn vất vả mãi mới lấy được tiền mừng tuổi từ chỗ hoàng thái hậu ra, nhét mãi tận dưới rương đồ, không đến lúc nguy cấp, Giang Ly cũng không nỡ dùng.

Đúng là một câu chuyện đầy máu và nước mắt.

Tới khi đi dạo với Ngụy Hân Nhã, Giang Ly hai mắt long lanh như muốn khóc, khắc sâu trong lòng sáu từ “đánh sưng má giả người mập*” ngày hôm nay. Ngụy Hân Nhã thử vô số đôi giày, Giang Ly chán nản đứng một bên chịu đựng ánh mắt lạnh lùng từ nhân viên bán hàng. Cuối cùng Ngụy Hân Nhã quyết định chọn một đôi giày cao gót màu đen đính đá, lúc này sắc mặt nhân viên bán hàng mới miễn cưỡng cười một cái, rồi nhanh tay đem hóa đơn tới nhét vào tay Giang Ly, cứ như sợ Ngụy Hân Nhã sẽ đổi ý vậy.

*đánh sưng má giả người mập: chỉ người ham sĩ diện, cố làm một việc gì đó mà mình không có năng lực để làm.

Giang Ly cầm tờ hóa đơn lên xem, rất may mắn, sáu sáu sáu*.

*số 6 trong tiếng trung phát âm khá giống với chữ 牛, có nghĩa là trâu, bò nhưng cũng có thể dùng để nói người khác giỏi, ngầu.

“Bây giờ mua có lợi lắm đó, chuẩn bị lên xăng đan rồi, tất cả giày búp bê đều được giảm 70%, ngày thường với cái giá này không mua nổi đâu!” Nhân viên bán hàng nghiêm túc nói, Giang Ly tính toán lại một chút, không giảm giá thì gần hai ngàn, đối với một đứa sinh viên mà vẫn còn ở nhà bố mẹ nuôi như hắn thì con số này căn bản không thể chấp nhận được.

Sắc mặt Ngụy hân Nhã lại rất bình tĩnh: “Cũng được đó.” nói xong còn liếc Giang Ly một cái. Giang Ly cũng không hỏi là ai trả tiền, chỉ tự mình cầm hóa đơn đi tới quầy thanh toán, đau lòng rút thẻ ngân hàng.

Giang Ly còn chưa được thở, Ngụy Hân Nhã đã đi sang bên cửa hàng trang sức, vừa nhìn thấy giá tiền mang theo n số 0 đằng sau, Giang Ly liền cảm thấy thế giới như đang sập xuống. Ngụy Hân Nhã nhìn sắc mặt khó coi của Giang Ly, lạnh lùng ném cho hắn một câu: “Nhìn cái đức hạnh này của cậu đi!”

Nếu không phải trong lòng Giang Ly đang tự nhẩm một trăm lần chữ “nhẫn” thì chỉ cần một ánh mắt khinh bỉ kia của Ngụy Hân Nhã thôi, cũng đủ để hắn đè cô xuống đất cho một vố vào mặt ngay tại đây rồi.

Đi ăn trưa Ngụy Hân Nhã cũng rất biết chọn, chê chỗ kia bé chỗ kia bẩn, cuối cùng chọn một nhà hàng món Tây sang trọng, Giang Ly tốn hơn mấy trăm tệ mà ăn lại chẳng bõ dính răng. Hắn rất nhớ những ngày ở nhà Tô Mạch, cậu chỉ cần bỏ ra hơn 50 tệ là có thể khiến một nhà ba người ăn no cả ngày.

Giang Ly cầm điện thoại, bỗng nhiên rất muốn nhắn cho cậu một dòng tin nhắn, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại không dám.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CỦA TỊCH NGẠN PHƯỜNG

Lúc mua vé xem phim hai người lại cãi nhau một trận. Suất xem buổi trưa rất rẻ, thời gian cũng hợp lý, Giang Ly muốn nhanh chóng mua vé vào xem, xem xong rồi ai về nhà nấy. Ngụy Hân Nhã lấy lý do vừa ăn cơm xong chưa kịp tiêu hóa, nhất quyết muốn mua suất chiếu buổi chiều. Thấy Giang Ly không đồng ý, giọng điệu của cô lại chói tai hơn: “Không nỡ trả tiền chứ gì? Đến bạn gái mà cũng keo kiệt như vậy, cũng khá đấy!”

Nghe đồn hồi cấp ba Ngụy Hân Nhã có từng quen một người ngoài trường, cứ cuối tuần lại lái BMW tới đón cô tan học. Giang Ly nhịn mãi cũng tức, mạch máu trên cổ nổi lên, nói chuyện không hề khách khí: “Nào có? Tôi chỉ là một đứa sinh viên nghèo, làm gì có gì để mà đú theo đám nhà giàu các người? Yêu thì yêu, mà không yêu thì bỏ đi, để xem ai còn thích hầu hạ cô?”

Ngụy Hân Nhã trong nháy mắt tức giận đến mức cả mặt trắng bệch, ngón tay run run chỉ vào mặt Giang Ly. Giang Ly nói xong cũng hả giận không ít, nghĩ thấy mình nói chuyện có hơi lớn tiếng, định dỗ cô mấy câu, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, hắn liền ngây người.

Cách đó không xa, Tô Mạch đang đứng nhìn về phía bên này, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng như cũ kia, bên cạnh cậu còn có một người Giang Ly đã từng gặp, là đồng nghiệp làm cùng nhà hàng cậu, một người con trai vóc dáng nhỏ, dáng vẻ thanh tú xinh đẹp.

Thấy biểu tình kỳ lạ trên mặt Giang Ly, Ngụy Hân Nhã cũng quay đầu nhìn sang, lập tức sững người. Cô cho rằng bản thân nhìn thấu tâm tư của Tô Mạch, chỉ cần kéo Giang Ly ra khỏi người cậu là được, mặc dù không có được tình cảm của Tô Mạch, nhưng như vậy vẫn tốt hơn nhìn cậu đến với người khác. Nhưng không ngờ tới, trong chớp mắt, Tô Mạch lại có một người mới, mà người con trai bên cạnh cậu ấy là như nào vậy, sao mặt mũi lại còn đẹp hơn cả mình cơ chứ. Ngụy Hân Nhã tức giận hung hăng nhìn Lý Hi Vũ, khiến anh không hiểu nổi, nếu là Giang Ly anh còn hiểu được, đây lại còn là bạn gái của Giang Ly nữa chứ, người này bị điên à?

Tô Mạch không biết hai người bọn họ đang cãi nhau, cậu chỉ cho rằng hai người tới rạp chiếu phim để hẹn hò. Tô Mạch không có ý định quan tâm bọn họ, cố nén sự ghen tuông đang gào thét trong lòng lại, nói với Lý Hi Vũ: “Đi thôi.”

Lý Hi Vũ nhìn Giang Ly một cái, đi theo Tô Mạch vào rạp chiếu phim.

Giang Ly sắp tức đến cháy người rồi.

Chạy tới quầy vé, Giang Ly đập tay một cái lên mặt quầy, nhìn theo hướng hai người kia vừa rời đi, hắn để một tờ bác Mao lên quầy, nói: “Lấy suất chiếu kia, đúng, là suất chiếu mười lăm phút sau đấy, hàng ghế phía sau, một vé.....ừm, từ từ đã.” Giang Ly không kiên nhẫn quay đầu lại: “Ngụy Hân Nhã, cô có xem không!”

Ngụy Hân Nhã cắn môi nhìn chằm chằm rạp chiếu phim, nói: “Xem!”

Hai người cùng chung kẻ địch cầm vé xem phim vào ngồi phía sau Tô Mạch và Lý Hi Vũ, hai đôi mắt quan sát từng cử chỉ, từng động tĩnh của Tô Mạch. Lý Hi Vũ nhịn không được quay đầu lại nhìn vài lần, vừa định nói với Tô Mạch câu gì đó, thì lại bị cậu lạnh lùng chặn lại.

“Xem phim đi, đừng để ý bọn họ.”

Tâm trạng Tô Mạch lúc rất khó chịu, Lý Hi Vũ không dám nhiều lời. Cũng may phim cũng đã bắt đầu chiếu, âm thanh trong phim khiến anh mau chóng quên mất ba đạo sát khí đang phát ra từ hai nơi, nhưng có điều một động tác của Tô Mạch đã khiến trái tim nhỏ của anh ngừng đập trong giây lát.

Tô Mạch vươn tay gác qua ghế tựa của Lý Hi Vũ, từ phía sau nhìn tới lại giống như đang ôm lấy anh vậy.

Hai mắt của Giang Ly như muốn phun ra lửa, sự phẫn nộ trong lòng đã quá mức có thể nói lên lời, hắn tức giận đến mức bản thân không còn có thể suy nghĩ cẩn thận, mọi việc đến cũng chỉ là do bản năng mách bảo. Giang Ly đột nhiên đứng bật dậy, khiến Ngụy Hân Nhã ngồi bên cạnh giật cả mình, cô không cam lòng, nhưng cũng không dám phát giận ra ngoài như Giang Ly.

Giang Ly bước thẳng tới hàng ghế của Tô Mạch, đầu hàng ghế còn có một đôi tình nhân ngồi, Giang Ly đưa ngón cái lên chỉ về phía sau lưng mình, ánh đèn lúc sáng lúc tối trong rạp khiến khuôn mặt ngược sáng của hắn trở nên đặc biệt mạnh mẽ, đôi tình nhân kia không muốn làm to chuyện, rất nhanh liền nhường đường.

Tô Mạch lạnh lùng nhìn về phía hắn, nếu như là ngày thường thì chắc hẳn Giang Ly sẽ không làm tới bước này, nhưng hiện tại lửa giận đã đốt cháy toàn bộ hệ thống suy nghĩ của hắn. Giang Ly bất chấp mọi thứ, thẳng một đường đi tới nắm lấy cổ áo Tô Mạch, nghiến răng gằn giọng: “Ra ngoài!”

Lý Hi Vũ cố gắng cười, muốn xoa dịu không khí một chút, nhưng chỉ bằng một câu “câm miệng lại!” của Giang Ly, anh đành ngồi im một chỗ nhìn Tô Mạch hất tay hắn ra, sửa sang quần áo rồi theo Giang Ly ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.