Nhật Ký Bẻ Cong Trực Nam Thẳng Đứng

Chương 34: Chương 34: Càng lúc càng xa




Tô Mạch một đêm không ngủ, Giang Ly giả vờ ngủ say nhưng lại quay lưng về phía Tô Mạch, mở to mắt suy nghĩ. Mỗi người cùng dòng suy nghĩ riêng của bản thân nằm nguyên một đêm, bầu không khí vui vẻ lúc trước đã sớm bay đi một cách sạch sẽ.

Giang Ly cảm thấy quyết định của bản thân không có vấn đề gì, nhưng con mẹ nó chứ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, Giang Ly sờ ngực, cảm giác khó chịu đè nén đến không thể nào thở nổi. Tô Mạch có tính đến trăm vạn lần cũng không thể tính đến việc Ngụy Hân Nhã sẽ hy sinh bản thân, trực tiếp dùng chiêu rút củi đáy nồi, một phát rút Giang Ly ra. Tô Mạch nhìn đỉnh lều suy nghĩ một đêm, đến khi đi đến một kết luận, có lẽ Giang Ly và cậu không giống nhau, trong tư duy của hắn, nam nữ phải ở bên nhau, chứ không phải hai thằng đàn ông quấn nhau thành một cục. Tô Mạch có ưu tú hơn nữa, cũng không thể thay thế được thân thể trời sinh.

Trên xe về trường, hai người không nói với nhau một câu nào, Tô Mạch không muốn mở lời, Giang Ly nhìn sắc mặt của cậu cũng không dám hé răng, trong lòng cứ có cảm giác bản thân có lỗi với cậu, khó chịu tới mức trái tim như muốn vỡ vụn. Đến cả Vương Tư Hãn ngồi phía sau còn không nhịn được, xoa cánh tay, đến tuổi này rồi mà hắn vẫn chưa thấy loại điều hòa gì mà tỏa ra khí lạnh tới mức như vậy.

Thời điểm Trình Lực nghe Giang Ly tâm tình phức tạp kể lại quá trình có bạn gái của mình, cậu rất đồng tình liếc hắn một cái, vỗ vai người anh em, từ từ thở dài: "Giang ca, tự cầu cho nhiều phúc đi."

Giang Ly lúc nào ăn cơm cũng sẽ kéo Tô Mạch đi cùng, nhưng Tô Mạch mấy ngày nay lại kiếm cớ đi ra ngoài ăn, khiến Giang Ly thấp thỏm bất an, hoang mang nhìn Vương Tư Hãn cùng Trình Lực: "Có phải tôi đắc tội cậu ấy chỗ nào rồi không?"

Vương Tư Hãn nhịn không nổi, lấy tay che mặt: "Giang ca cậu chỗ quái nào cũng đắc tội cậu ấy hết, cái đồ cái phản xạ thần kinh ba vòng trái đất." Trình Lực giơ tay chỉ Ngụy hân Nhã đang bưng khay đồ ăn phía sau, lại dùng khuỷu tay ra hiệu với Vương Tư Hãn: "Thôi, bớt nói đi." Vương Tư Hãn lập tức câm miệng.

Vị trí của Tô Mạch bị Ngụy Hân Nhã thay thế, chuyện này vốn dĩ là điều đương nhiên, nhưng trong lòng Giang Ly lại cực kỳ khó chịu, vẫn cảm thấy vị trí bên phải của mình nên chỉ dành cho một người nào đó, có là bạn gái thì cũng không được ngồi. Ngụy Hân Nhã vừa tới, cả bàn liền im lặng, thứ nhất là do Vương Tư Hãn và Trình Lực không quen cô, không có chuyện gì để nói, thứ hai là trong lòng mọi người đều rất nhớ Tô Mạch, Tô Mạch lại không có mặt, ai cũng không thoải mái.

Đặc biệt là Giang Ly, Tô Mạch đột nhiên tạo khoảng cách giữa hai người, cứ cho là vì cậu ấy để ý Giang Ly có bạn gái không tiện chơi chung đi, nhưng vì thế mà Giang Ly Làm cái gì cũng không dễ chịu, cả ngày ngồi thở dài trong phòng ký túc.

Vương Tư Hãn không chịu nổi: "Cậu thôi được chưa? Không chết thì cút đi!"

Giang Ly nằm trên giường vẽ vòng tròn: "Cậu nói xem tại sao lúc có bạn gái lại không vui bằng lúc không có bạn gái vậy?"

Vương Tư Hãn quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Giang Ly, nói một câu: "Lúc không có bạn gái cậu chưa từng không vui à?"

Giang Ly sững người, sau đó vỗ đùi một cái: "Chưa! Vui không kể hết ấy chứ! Hay là Vương ca cậu giải thích cho tôi đi? Sao tôi nghĩ mãi mà không hiểu nhỉ?"

Vương Tư Hãn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: "Đến lợn còn thông minh hơn!" Nói xong có đánh chết Vương Tư Hãn cũng không mở miệng, Trình Lực nói đúng, con đường này không dễ đi, ai cũng không dám quyết định cuộc sống của Giang Ly, cứ mặc cho số phận đi.

*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CỦA TỊCH NGẠN PHƯỜNG

Thời gian không luyến tiếc mà qua đi, Tô Mạch càng ngày càng xa cách với Giang Ly, xa cách tới mức rõ ràng phòng của Tô Mạch gần đến như vậy mà Giang Ly lại chỉ có thể quay lưng mong đợi mà không dám mở lời. Chỉ cần một ánh mắt lạnh nhạt của Tô Mạch, là có thể khiến toàn bộ lòng nhiệt huyết của Giang Ly trở nên lạnh ngắt, đó là thứ mà hắn đã rất lâu không thấy, giống như con dao cùn cắt Giang Ly ra làm trăm mảnh, Giang Ly không dám tới gần Tô Mạch, biểu tình trên mặt cậu khiến hắn sợ hãi, nhìn một lần đau một lần.

Mối quan hệ với Ngụy Hân Nhã cũng bình thản như nước, ngoài lúc thỉnh thoảng cùng ăn cơm ở nhà ăn với học chung ra thì Giang Ly đến tay của Ngụy Hân Nhã còn chưa nắm qua, giữa hai người căn bản chả có chuyện gì để nói cả. Giang Ly chưa từng có một mối quan hệ nghiêm túc, nhưng hắn biết nó không phải như thế này.

Chớp mắt một cái đã qua thi học kì, kỳ nghỉ hè sắp tới, Giang Ly bắt đầu lo được lo mất. E rằng Tô Mạch hiện tại không còn quan tâm đến hắn nữa, nhưng thỉnh thoảng ở trường cũng sẽ nhìn thấy bóng hình của cậu, sắp tới kỳ nghỉ rồi, dài tận hai tháng, Giang Ly sợ rằng bản thân sẽ phát điên mất, có một thứ gọi là cô đơn, giống như hạt giống nhỏ đang dần dần nảy mầm, đơm hoa kết trái.

Giang Ly muốn tìm Tô Mạch nói chuyện, nhưng hắn lại không biết nên nói chuyện gì, chả nhẽ lại trực tiếp hỏi sao tự nhiên cậu lại không quan tâm lão tử nữa? Cứ như đứa trẻ con ba tuổi không bằng ý, chuyện này Giang Ly không làm được.

Hắn buồn bực đến nghẹn rồi.

Tô Mạch cũng không trốn đi đâu được, cậu dùng hết toàn bộ sinh lực không quay lại nhìn Giang Ly, sợ rằng khi nhìn thấy gương mặt thất vọng đầy ủy khuất kia, bản thân lại mềm lòng, muốn quay lại với đống phiền não vô cùng vô tận kia. Thế này cũng tốt, Giang Ly chọn một con đường dễ dàng hơn, mình cậu lưu lạc bên ngoài như vậy cũng coi như tác thành cho hắn.

Lý Hi Vũ đã sớm nhận ra Tô Mạch có điểm kỳ lạ, một Tô Mạch hoàn hảo mọi mặt cũng đã bắt đầu phạm lỗi, thời gian rảnh lại thích ngẩn ngơ nhìn ra khoảng không vô định, nụ cười trên mặt đều như gượng ép, không còn là nụ cười thật tâm như trước. Trong lòng Lý Hi Vũ biết chỉ có một người có thể khiến Tô Mạch hồn bay phách lạc như vậy, Lý Hi Vũ không thể nói nó là buồn hay vui, nhưng dù Lý Hi Vũ có thế nào thì buồn vui của Tô Mạch cũng sẽ có đôi chút liên quan tới anh.

Chính vì như vậy, Lý Hi Vũ vẫn không thể buông bỏ Tô Mạch.

Kỳ nghỉ tới Tô Mạch muốn nghỉ việc ở nhà hàng, về nhà chú tâm chăm sóc bà ngoại, Lý Hi Vũ lấy hết dũng khí, lúc Tô Mạch thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, anh liền chặn cậu lại.

Anh giơ tấm vé xem phim trong tay lên cười xán lạn: "Tô ca, đi xem phim không?"

Câu nói đó lập tức đâm tới trái tim Tô Mạch, cũng đã từng có người như vậy, từng không ngừng chạy quanh cậu nói Tô ca Tô ca, Tô ca, yêu cậu chết mất, Tô ca, bị cậu mê đến chết mắt, Tô ca,... Tô Mạch nhắm lại mắt, khi mở ra một lần nữa, đáy mắt cậu còn hiện lên một chút dịu dàng.

Tô Mạch gật đầu, ánh mắt dừng lại trước đôi giày của Lý Hi Vũ: "Được."

Lý Hi Vũ lập tức vui như điên.

Ngụy Hân Nhã dọn dẹp xong hành lý về nhà, cô đơn giản nói một tiếng với Giang Ly. Giang Ly cảm thấy mối quan hệ hiện tại thực sự quá kỳ lạ, không chịu được liền gọi điện thoại cho cô: "Trước khi cậu đi, chúng ta đi xem phim đi."

Nói thật, Ngụy Hân Nhã có đồng ý hay không, Giang Ly cũng không để tâm lắm, hắn chỉ muốn mối quan hệ này không trở thành một việc thất bại. Ngoài dự đoán của Giang Ly, Ngụy Hân Nhã lại dễ dàng đồng ý, nhưng hắn lại không quá vui vẻ, lúc nhận được tin nhắn của Ngụy Hân Nhã, hắn còn đang nằm trên giường suy nghĩ xem Tô Mạch đang làm cái gì.

Tô Mạch về muộn, cậu yên lặng đứng trước cửa phòng ký túc của Giang Ly, hai tay đút túi quần. Cậu trước giờ đều không gõ cửa, chỉ đơn giản là đứng trước cửa, cảm nhận hơi thở cách một cánh cửa của người nọ, việc này đối với cậu mà nói, cũng là một phương thức chữa lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.