Tối hôm trước mẹ bảo:
- Này, trưa mai về ăn cơm, giỗ ông đấy nhé. Ô, thấm thoắt đã
gần ba năm kể từ ngày lấy chàng, quay đi quay lại đã đến giỗ
ông rồi. Giật mình nhìn ra sau lưng, thấy thời gian không thèm
xỏ dép mà chạy nhanh hơn gió. Năm nay chắc chắn mình sẽ phải
khác. Những phát súng được bắn bằng kẹo mềm, kẻo mình lại
tự hại mình thôi.
Sáng hôm sau chuẩn bị bế con ra cửa hàng, mẹ bảo:
- Thôi, mọi người kết luận rồi, ăn tối nhá. Chúng mày liệu mà về sơm sớm.
- Vâng, gì chứ có mẹ thì mọi thứ cứ gọi là như đường lối
của Đảng rồi. Con chỉ biết chỉ đâu đánh đấy thôi. Mẹ ơi, con
gửi mẹ con gà, mẹ giúp con cúng ông cái nhé.
Mình cười tít mắt dúi vào tay mẹ vài trăm để mẹ đi chợ. Hình như niềm vui biết lây, nó lây sang mẹ làm mẹ cười tít mắt.
Mùa này trời nửa nóng nửa lạnh, ai cũng thấy khó chịu
trong người, có lẽ vậy nên khách đến mua hàng cũng khó tính
hơn, Đậu Đỏ cũng khó tính hơn nữa. Buồn cười, con bé chưa đầy
15 tháng tuổi đã biết lạch bạch bước ra cửa, thò chân vào tất cả các đôi giày cao gót của các cô xinh tươi đến lấy hàng. Nó nhấp nhểnh đòi đi giày cao gót ra gương và cười. Cái cười nhăm nhúm mũi lại và tít cả mắt. Trời, giật cả mình, sao trông
nó giống bà nội nó thế chứ. Tự dưng mình cười một mình.
Người ta bảo: đi đẻ thuê cũng đúng. Nó cứ tíu tít kheo các
trò với những vị khách mà nó được hỏi han cưng nựng. Tự dưng
Đậu Đỏ thành một nhân viên thứ thiệt, một hoạt náo viên tài
tình. Cứ thế, cứ thế, hai mẹ con bận hàng hóa quên cả phải
về sớm. Lao được vào cánh cổng xanh cũng là lúc mọi người
trong nhà ăn được nửa chương trình rồi.
- Úi trời, món này ai nấu đấy ạ?
Sà vào mâm dành cho đám phụ nữ, mình mới nếm có một món đã xuýt xoa gắp thêm một ít nữa vào bát.
- Mẹ mày nấu đấy. Bọn tao phụ trách món này, món này … Mẹ mày ngày xưa làm cùng cơ quan với bà người Tàu nên nấu ăn mấy món của họ giỏi lắm.
- Vâng, công nhận cháu cũng học được của mẹ cháu nhiều cái
hay lắm nhé. Chạo tôm phải ướp mật ong mới đỏ này, ướp thịt
bê phải đủ bảy phụ gia này. Riêng cái đặc sản sữa chua thì
cháu học mãi vẫn không theo kịp mẹ cháu.
Mẹ đứng sau lưng, lặng lẽ rồi đi chỗ khác. Mình biết chứ,
món mình gắp đầu tiên là do mẹ chủ trì. Nói khen ngợi sau lưng người khác là một vũ khí bí mật cực kỳ hiệu nghiệm, cho dù người ấy có hay không có ở hiện trường. Kiểu gì chẳng đến
tai. Nhưng uy lực của nó thì cứ gọi là vô cùng tuyệt vời. Ai
cũng quen với chuyện nói xấu sau lưng, mà không ai biết khen
ngợi sau lưng kinh khủng như thế nào. Cứ nghĩ mà xem, khen trước mặt dễ bị nói là nịnh nọt hoặc khéo giả tạo đấy. Mình
cũng không tin được kế hoạch xí xóa tội về muộn lại hoàn hảo thế, chiêu này phải cảm ơn ông sếp ở cơ quan thôi.
- Em yêu, em làm giám đốc môn rửa cốc nhé. Tay đẹp thế này mà rửa bát thì bong hết sơn móng.
Chị không để em rửa bát đâu, yên tâm.
Cô bé hí hửng bưng một sọt cốc tướng đi rửa, lòng đầy hứng khởi vì … không phải rửa bát.
- Nào sinh viên, bê hết ra sân chị rửa bát cho, rồi sinh viên còn về đi học.
- Thôi, chị cứ để em rửa.
- Trời, sinh viên không phải đi học à? Thế thì rửa mau lên, xong sớm chị chiêu đãi cà phê nhé.
- Vâng.
Cô bé em, luôn viện cớ về đi học, phấn khởi hùng hục làm.
Mình hí hửng lắm nhưng không dám lộ ra ngoài, lộ là một mình
rửa bát đến đêm mất. Mình biết câu đầu là khách sáo tí ti
thôi nên không để em nài nỉ đâu, sang câu thứ hai là em đi học
liền ấy mà. Trưng dụng được hai nhân sự cứng đầu nhất rồi,
mình kết toàn bộ:
- Nào, thế chị em nhà mình ai muốn uống cà phê thì lao vào rửa bát nhé. Xong sớm chị em mình tụ tập sớm.
Đám em bất trị nhà chàng vui như tết, mỗi người một công
đoạn, nhoáy cái là xong. Mình như cô Tấm gặp đàn bồ câu của
bụt, nhặt thóc xong còn đi trẩy hội. Trẩy hội theo kiểu hơi
tốn kém một tí nhưng vui.
…
- Hôm nay Hiền hơi bị ra dáng đấy nhá.
- Chả thế à? Hiền này không phải là Hiền của ngày xưa nữa đâu. Anh mà vớ vẩn ấy, mất nhân tài như chơi.
- Ai cơ?
- Em ấy.
Chàng bĩu mội rồi cười ré lên khoái chí. Chàng không biết
mình khoái chí hơn chàng nhiều như thế nào đâu. Bản thân mình
cũng không ngờ được ngày hôm nay lại nhẹ nhàng như thế. Kế
hoạch này phải ngồi nghĩ suốt từ tối qua đến chiều nay mới
xong. Thế mới biết tướng ra trận nhức đầu như thế nào. Thua
trận là về bị chém ngay. Nếu có máy thời gian, mình sẽ đi
buôn thuốc nhức đầu cho các tướng thời Chiến Quốc. Rồi xin mấy cái áo giáp, cốc chén, gươm đao sứt mẻ mang về bán cho mấy
ông buôn đồ cổ trên đường Nghi Tàm. Kiểu gì mình cũng giàu.
Gần ba năm làm dâu, bà nội Đậu Đỏ mới có một câu ngọt ngào:
- Thôi, mày đi làm mệt rồi, để cháu chơi với bà, chốc mẹ bế lên sau.
Sáng sớm mai, mình phải lao ngay về đại bản doanh để khoe với thủ lĩnh:
- Mẹ ơi, con đã thắng trận này rồi. Mẹ ơi, mẹ chồng con lần đầu tiên sợ con mệt, mẹ ạ.