Từ ngày sinh con, mọi thứ như được tô thêm màu sắc. Có những điều mà chỉ những người làm mẹ mới nhận ra được. Những điều khác lắm xảy ra từ bên trong trái tim này.
Với mình, đúng thật, con là tất cả. Chàng cũng chỉ xếp
hàng sau mà thôi. Nhìn ngắm nó ngủ, cả thế giới như ngủ quên,
yên bình đến khôn tả. Mẹ cũng yêu cháu nội của mẹ lắm. Đứa
cháu đầu tiên.
Đứa cháu hứa hẹn một ngày nào đó nó lớn lên, mẹ có thể
cắp đi họp hai số cuối cùng các bà trong làng. Đủ bộ, không
kém bà nào.
Cũng có lẽ do yêu cháu quá nên mọi thứ mẹ đều muốn quyết
định hết. Từ quần áo cháu mặc đến nếp sống, đồ ăn của cháu. Đậu Đỏ giờ đã được 14 tháng, biết nịnh bà và nghịch tung
trời rồi. Nó khiến bà bận bịu hơn và mệt mỏi hơn mỗi lần cho ăn bởi cái tính lười ăn từ nhỏ. Cũng có lẽ vì vậy mà những cơn thịnh nộ mỗi lần đi làm về mẹ đổ lên đầu mình nhiều hơn.
Hôm ấy mình lại về muộn. Hai vợ chồng lo đón hàng vụ hè
nên về muộn mất một tiếng. Mình đã bắt chàng gọi điện từ
sớm báo mẹ về muộn để đỡ bị mắng, nhưng vô nghĩa. Mình về
trước, chàng về sau. Và tất nhiên chàng không biết mẹ lại chửi mình về muộn như thế nào. Mình cảm thấy như máu trong lòng
cứ sôi lên giục giã. Nửa xấu xa đang mắng té tát vào nửa nhẫn nhịn trong mình:
- Này, tỉnh táo lại đi. Mình còn phải sống nữa chứ. Cả
đời làm cái bóng mãi à? Có ai đi bán hàng trong giờ hành
chính không hả? Càng im, mẹ càng tưởng mẹ đúng đấy. Này, không trông con thì thôi, mình tự trông được mà. Việc gì phải im
thế. Cứ nhịn thế này chưa biết chừng lại bị mẹ quý đấy. Mà
mẹ đã quý thì mẹ rào chặt. Sau này còn khuya mới tách ra ở
riêng được đâu. Này, ngu thế.
Hãy đứng lên đi, đứng lên mà bắn phát súng phản kháng đi chứ …
Cái nửa xấu xa trong mình càng lúc càng mắng mình nhiều
hơn. Nó gào thét như muốn đun một nồi nước sôi trong cuống
họng. Nó ẩn nửa nhẫn nhịn xuống cuối ruột rồi che phủ bằng
vô vàn những ký ức không vui mà mẹ đã dày công làm nên đối
với mình. Nó cắt đứt tất cả mối ràng buộc của quá khứ đến
hiện tại. Nó chống cái que khô lên mắt mình để mình nhìn thực tại rõ hơn:
- Này, nhìn đi. Tương lai sẽ thế nào? Con là của mình cơ mà. con ăn gì, uống gì bấy lâu nay mình có được quyết định đâu.
Mặc áo ấm cho con, đi làm khỏi là bà cởi phăng đi rồi cho mặc
theo ý bà. Bà bảo áo mẹ nó mua xấu. Biết bao nhiêu lần về
nhà bất chợt thấy con chỉ có ngồi chơi lủi thủi một mình, có thấy ai phải trông đâu. Mình là mẹ cơ mà, không lẽ không mang
lại cho con một tuổi thơ ngọt ngào à? Cứ thế này mãi, sau này con cũng sẽ hay dỗi như ông nội và hay làm đau lòng người khác như bà nội thì sao?
…
- Ngày mai mày mang nó đi đi. Tao đéo vào trông con mày. Chúng
mày như của nợ ấy. Cứ nhằm vào tao mà ăn vạ. Thật tao chưa
thấy người mẹ nào lại đổ đốn như mày.
Ôi! tươm! Tự dưng trong bài chửi của mẹ có đoạn mở lối tiên
phong cho nửa xấu xa của mình đang vẽ hướng. Tiếng thúc giục
của nó vừa xong thì tiếng chửi của mẹ đã kéo mình về thực
tại rồi. Còn gì bằng nữa, đã đến lúc phát súng phản kháng
đầu tiên cất nòng rồi. Hiền ơi, hãy sống lại đi!
- Vâng, mẹ. Mai con sẽ mang cháu đi. Mẹ đừng lo!
Nói rồi mình ôm con lên gác. Mình không tin được là cuối
cùng mình cũng làm được bằng cái giọng tỉnh bơ. Mình không run rẩy. Lên gác và không xuống nữa. Bữa tối mình bỏ cơm. Đằng
nào cũng thế, có xuống ăn cơm cũng người nọ gầm ghè người
kia, có nuốt được đâu. Mình không muốn xuống nhìn bố mẹ với
những giận dỗi mà chỉ khi mình biếu tiền mới tươi lên được.
Còn phải chạy ăn từng bữa, làm sao cứ lấy tiền để củng cố
tinh thần cho bố mẹ được đây? Chàng có mắng thế nào đi nữa,
mình với Đậu Đỏ cũng đắp chăn đi ngủ sớm. Miếng cơm nuốt không trôi thì ăn làm gì?
…
Hôm sau, mình bế con đi làm từ sáng. Trước khi đi, vẫn dạy con
vẫy tay chào ông bà thật ngoan, xin phép bố mẹ rồi đi làm.
Lỉnh kỉnh đầy đổ của mẹ, của con. Tự dưng thấy đằng trước
biết bao nhiêu ánh sáng. Ánh sáng của biết bao dự định mới.
Mình tự trách mình sao giờ mới biết phản kháng. Phản kháng
trong giới hạn cho phép của một đứa con dâu cũng có ai trách
tội gì đâu. Mình thật lạc hậu quá đi. Ôi, ánh sáng ở phía
trước kia kìa.
Đậu Đỏ được đi làm theo mẹ sướng lắm, sáng nào cũng tự
lấy giày, lấy tất, lấy áo khoác đưa cho mẹ để mẹ mặc hộ. Con bé 14 tháng mà ra dáng lắm. Nó làm như nó đi làm ấy. Ừ biết đâu sau này mình già, nó đi làm lại đưa đón mình trong trại
dưỡng lão như bây giờ mình đưa đón nó thì sao? Bà ngoại đang
giúp mình công việc buôn bán, thấy có cháu về bên, trước chỉ
biết thòm thèm đến thăm cháu, cũng hạnh phúc tràn đầy ánh
mắt. Cửa hàng hay căn nhà của bố mẹ bấy lâu nay vắng người
giờ tràn đầy tiếng cười của con trẻ, của tấp nập người mua
hàng, vui ơi là vui.
Tất cả cùng vui.
…
- Thôi, sáng nay mày để nó ở nhà đi.
Ngày thứ ba kể từ khi mình mang con đi. Bà nội Đậu Đỏ lại
lạnh lùng ra lệnh. Nhưng câu lệnh có vẻ đã dịu xuống nhiều.
Chàng “vâng” rồi bế con bé xuống nộp cho bà. Con bé hoang mang,
cứ nhìn theo bố như sợ bị bỏ lại. Nó quen đi rồi. Con bé thấy chưa mặc quần áo, chưa đi giày cho nó, nó hốt hoảng. Con bé
lao ra túm lấy chân bố, mếu máo. Khi thấy mẹ vừa xuống gác,
nó lại vội vàng lao ra ôm lấy chân mẹ, mặt mày méo xệch, nước mắt nước mũi ướt nhòe nhoẹt trên cái mặt xinh xinh.
Vừa khóc vừa bám chặt, ai nhìn chẳng động lòng.
Mình chẳng nói chẳng rằng cứ sắp đồ cho hai mẹ con. Mình
không cãi, chỉ lặng im làm theo ý mình. Từ ngay làm dâu mẹ,
chưa bao giờ mình dám làm theo ý mình trước mặt mẹ như thế.
Đã bảo rồi mà, mình sẽ phải học cách cầm súng thôi.
- Để con mang cháu đi, mẹ ạ. Con đang tập cho cháu bỏ bỉm.
Nếu bà trông, nó sẽ đái hết lên giường bà. Bà lại một phen
vất vả. Vả lại con nhớ nó lắm.
Miệng nói nhưng tay vẫn cứ mặc quần áo cho con rồi bế nó ra cửa, mình biết trong lòng mình nói khác. Trong lòng nói: “Con
sẽ dạy dỗ cháu thật ngoan. Cứ thử một thời gian xem về muộn
thì mẹ chửi con chuyện gì?”.
Cũng may, bố mẹ không ai nói một lời nào, họ nhìn theo mình bế con bé đi. Còn Đậu Đỏ thấy không bị bỏ lại cười reo khoái chí, chân tay ôm chặt lấy mẹ, thơm vào má mẹ nịnh bợ.
Ôi cuộc sống đáng để tân hưởng chứ. Mình cứ như một nô lệ
được trả lại tự do vậy. Tràn đầy sinh lực và chất chứa trong
lòng biết bao dự định hào hùng.