Hai tháng sau…
Mẹ chạy huỳnh huỵch lên gác 3 đầy giận dữ:
-Cái vỏ bao bì băng vệ sinh trong thùng rác là của mày à?
-Ơ….dạ….vâ…n..g ! Nhưng nó chỉ là cái vỏ túi thôi ạ ? (Mình lo sợ và ngơ ngác trả lời mẹ)
-Tao không nói chuyện ấy, tức là mày vẫn chưa có gì hả?
-Ơ….
-Tao lại cứ tưởng mày …Ôi giời ơi !
Đoạn thở dài ngao ngán, mẹ không dấu nối nỗi thất vọng và giận dữ
trong ánh mắt nhìn mình. Còn cô dâu bé nhỏ, vừa sợ lại vừa lo !
Mẹ cũng như bao bà mẹ thương con khác, mong có cháu cho vui cửa vui
nhà. Các bà cùng hội “hai số cuối” của mẹ bà nào cũng có cháu hết rồi.
Chỉ có mẹ là vất vả nuôi các con ăn học, rồi đến năm 32 tuổi, anh con
trưởng mới nhấp nhểnh đi lấy vợ. Mẹ không mong sao được. Tối nào cũng
vậy, vào lúc tiếng nhạc “sổ số ca” trên ti vi rộn rã, là các bà bế các
cháu tụ tập. Có cô bé Chích Bông mới hai tuổi đầu, đã biết hét lên: “kết ….kết…” và chập chững đi tìm sổ cho bà chép kết quả. Còn những đứa khác thì nhảy tưng tưng theo nhạc. Mẹ ngồi đó, chỉ có một mình, nách không
mang theo cháu nào cả. Chắc mẹ cũng buồn.
Dự định tích cóp đã rồi mới sinh em bé bị dập tắt thẳng thừng khi có
một hôm mình đi làm về sớm la cà buôn chuyện ở bờ giếng làng. Mọi người
cứ hỏi chuyện, rồi có người nhìn mình với ánh mắt thương cảm, có người
lại còn vỗ vai an ủi. Chả hiểu ra làm sao cả. Cuối cùng, sau tiếng đồng
hồ đấu tranh khai thác, mình cũng hiểu nguyên nhân.
-Này, em nói nhỏ..
-Hả …hả….cái gì mà bí mật thế
Mình hí hửng lắm, cô em họ chồng tỏ ra thân thiện bá vai bá cổ mình
chuẩn bị lộ bí mật gì đây. Chuyện bí mật, nói thật, phụ nữ nào cũng muốn nghe. Một trăm người phụ nữ, thì có đến một trăm lẻ một người thích
thầm thì. Nhưng…mấy ai giữ được bí mật.
-Mấy hôm trước ấy, mẹ chị ngồi đây nói chuyện này…
-Ừ….ừ…
-Mẹ chị kể với các bà ở đây về chị nhiều lắm. Buồi cười, bà còn bảo là chị bị tịt đấy ….ha….ha…
Ơ hay, sao lại thế ?
Mình không thốt ra câu ấy, nhưng trong lòng bỗng chột dạ thốt lên câu ấy. Cái mặt hứng khởi đón chờ câu chuyện bị tưng hửng trong nháy mắt.
Trong tiếng cười ha…ha ấy, mình biết, cô em họ chỉ buồn cười các cụ già
thôi. Nhưng…
tự dưng…
mình….
thấy bị tổn thương.
Mẹ vẫn vậy, ừ, ai chẳng vậy. Nhưng sao mẹ nỡ nói mình thế chứ. Bản thân mình còn không biết mình có tịt hay không mà.
***
-Ha…ha….ha…
-Sao anh lại cười? nh càng cười, em càng buồn lắm.
-Trời ạ, em cứ như cây xấu hổ ấy. Đúng là ….
Nói rồi chàng dí vào trán mình cái ngón trỏ đáng ghét. Gạt tay chàng
ra, mình chẳng buồn kể chuyện cho chàng nữa. Kể chuyện cho chàng nghe mà chàng làm như mình kể chuyện cười ấy. Chàng không bênh mình gì cả.
-Anh biết tình hình chúng mình rồi đấy. Không lẽ mẹ nói vậy mà anh lại chế giễu em à?
-Úi giời, Hiền tịt, ha….ha…..Hiền tịt !!!
-Im đi, đồ tồi. Có anh tịt thì có. Trông cứ như con cò hương thế kia, tịt là cái chắc.
-Này, quên đi nhé, đây là nhà vô địch !
Nói rồi chàng gồng đôi bắp tay như cái cẳng cò lên mà gồng. Cái mặt
cười toe toét để lộ hàm răng khấp kha khấp khểnh. Càng nhìn càng bực.
-Này anh, gồng vừa thôi kẻo đứt gân, lăn đùng ra đấy thì chết đấy.
Mai cả làng Đông này lại kháo nhau là Hậu vừa tịt vừa bị đứt gân bắp
tay. Thật tội.
Chàng không ra vẻ nhà vô địch nữa, lẳng lặng lao ra giá sách, cầm lấy vỉ thuốc của mình, ném vào sọt rác.
-Thôi, anh quyết định rồi, chúng mình sẽ sinh em bé.
-Anh có nuôi nổi em không? Lương em thấp lắp đấy
-Nuôi được.
-Anh có dỗ được con mỗi khi nó khóc đêm không ?
-Ngon lành !
-Anh có biết sinh em bé phải chuẩn bị cẩn thận lắm không ?
-Kệ, đến đâu tính đến đó.
-Anh có sợ em đẻ con gái không ? Mà không khéo em đẻ con gái, mẹ lại lấy lá chuối lót tay đuổi em đi cũng nên.
-Con nào cũng được.
-Điêu
-Hề….hề………..
Thế là chàng vứt hẳn vỉ thuốc của mình đi rồi. Phí thật, mới uống có 10 ngày. Chàng bậy bạ thật !
***
Một Tháng tiếp theo…
Mình vẫn đi đi về về những ngày làm công ăn lương đều đặn. Và tất
nhiên, vẫn diễu qua cái cổng đầu làng và cái bờ giếng lúc nào cũng đông
người. Mấy ánh mắt càng ngày càng bám sát mình hơn. Có người còn thở
dài, chép miệng nói mình là con cá rô. Ghét họ thật, mọi ngày đi ăn bún
cá rô, thấy bát bún ngoài thịt còn đầy trứng đấy thôi !
Một tháng tiếp theo nữa…
-Sao lại có giống gì mà điếc thế không biết. Ăn bao nhiêu chỉ thấy đắp hết vào người vào mỡ. Tịt cả đít để đẻ.
Tiếng ai đó đang nói ở ngoài ngõ vọng vào ban công tầng 3 làm mình
kéo chăn lên chùm đầu. Mình không muốn tin đó là giọng của mẹ. Mình càng không muốn xuất hiện trước đám đông nữa. Mình chỉ muốn có chàng ở đây
để chàng hiểu những lúc không có chàng thì như thế nào. Mình thấy mình
cô đơn.
Dạo này công nhận đã thành ma cũ trong nhà rồi, công nhận bố mẹ không còn khách sáo với mình nữa. Có gì là bố mẹ nói luôn. Mình có kể chàng
cũng không tin. Thường là thế, đàn ông họ nghĩ: đúng là chuyện đàn bà !
Nhưng họ cứ thử làm đàn bà một lần xem, chả sợ chết khiếp với thù trong
giặc ngoài ấy chứ.
***
-Hiền này, ra đây chị bảo, nhanh nhanh lên !
Chị Mười cấp dưỡng của công ty vẫy vẫy gọi mình ra đầy trìu mến. Hai
chị em quý nhau lắm. Lần nào xuống phòng ăn của công ty trước giờ cơm
trưa, chị cũng cho mình ăn vụng đồ ăn.
-Chị có mớ rau muống nhà tự trồng sạch lắm, chị bó thêm mang cho em này.
-Trời, chị làm gì mang đi cho vất vả. Em không cầm đâu, ngại chết đi
được. Chị để mà bán. Chết thật đấy. Cứ tự mình làm khổ mình.
-Chị nghèo, không có gì cho em, bó cho em mớ rau, em đừng chê chị mà.
Tấm lòng của bà chị làm mình không nỡ từ chối nữa, mình cầm mớ rau, cảm ơn chị mà trong lòng thương chị ấ
y quá. Lấy chồng từ năm 19 tuổi, một nách nuôi chồng và 2 con, giờ lại
vác bầu đứa thứ 3 nữa, vậy mà tình cảm với đồng nghiệp vô cùng. Chẳng
phải người đi làm nào cũng có được tấm lòng như chị. Nhưng, mình không
biết rằng mớ rau ấy là họa sát thân của mình…
***
-Mày phải xem lại mày đi, mày về làm dâu nhà tao bao lâu rồi mà mày không nghĩ cho nhà tao là thế nào ?
Mâm cơm tối vừa đặt xuống, cả nhà còn chưa kịp ngồi, thì bố đã trút
cơn sấm sét lên đầu mình. Vậy là tất cả chạy sang phòng bên trú mưa. Còn mình, mâm cơm, và bố chồng.
-Nhà tao gia giáo bao nhiêu năm, con cái học hành đàng hoàng. Mày
cũng được ăn học tử tế, thế mà mày ….đến cả mớ rau muống mà mày cũng đi
xin. Mày làm tao xấu hổ quá. Xấu hổ với làng xóm xung quanh. Ngày mai ra ngoài đường tao còn biết nhìn mặt ai.
Mình quỳ xuống bên mâm cơm, chẳng có ai bênh vực, chàng cũng dạt đi
trú cơn sấm rồi. Bố cứ nói, nói nhiều lắm, bố gằn giọng, đủ nhỏ để mình
thấy thắt lại trong lòng. Khi còn con gái, bố mẹ đẻ mắng, sao không thấy thắt đến thế. Mẹ đẻ có mắng, có khi còn cãi cố. Giờ …chỉ biết lặng im
mà nhìn xuống đất.
Bố vẫn nói, những lời bố nói tỉ lệ thuận với nước mắt trong lòng mình. Nó nhiều quá, trào ra cả mắt, đơn độc và….xót xa.
-Mày về đây, bố quý mày như con. Bố thương mày con một không biết gì, quen được bố mẹ làm cho hết. Nhưng mày không biết nghĩ gì cả. Mày càng
ngày càng quá đáng hết lần này đến lần khác. Mày về đây, tao có khiến
mày chào hỏi tao đâu. Nhà tao ba đứa con, đứa nào đi, đứa nào về đều
không phải chào. Thế mà mày…..mày chào từ đầu xóm đến cuối xóm, khác gì
mày bảo tao không biết dạy con.
Nỗi ấm ức như một cục đất nghẹn tắc trong cổ làm mình chỉ biết khóc.
Bài nói dài gần hai tiếng của bố đã kết thúc, mọi người trong nhà đã
ngồi vào mâm cơm, mà chàng chẳng mảy may nói một lời. Cầm bát cơm, vừa
khóc vừa ăn, mình không nuốt được nhưng cũng không dám bỏ cơm, sợ tội
còn to hơn. Không dám bỏ công việc rửa bát trọng đại của mình. Còn bố,
bố bỏ về phòng đóng cửa. Bố bỏ cơm.
11h đêm, mình vẫn khóc. Không hiểu sao lần này mình không tự dỗ nổi
mình nữa. Khóc từ 6h chiều đến giờ, cứ như là ăn vạ ấy, lấy đâu ra mà
nhiều nước mắt thế. Lúc này, mình chỉ cần bờ vai chàng chìa ra, chỉ cần
chàng vỗ vỗ vào lưng mình ai ủi. Mình sợ chàng bênh mình mà điều tiếng
với bố mẹ. Mình chỉ cần lúc này, chỉ có hai vợ chồng, chàng hãy là mái
che cho mình nép thôi. Nhưng…
-Thôi, nín đi !!!
Chàng kéo dài cái giọng đầy khó chịu. Hết, cái mái che chỉ dành cho
mình duy nhất một mẩu câu gồm ba từ ngắn gọn. Rồi chàng lôi sữa chua ra
ngồi ăn cho trận bóng đá trên ti vi thêm hứng thú. Chàng quên mất là
chàng có vợ, chàng quên mất là mình bỏ bố bỏ mẹ để đến nơi này vì yêu
chàng, chàng quên mất là mình vẫn đang ngồi ở góc phòng, bịt miệng khóc
vì sợ ai đó nghe tiếng, chàng ơi…
-Nhà anh rộng quá, một trăm mét lận, nhưng không có lấy nổi một mặt gạch lát cho em dung thân.
-Khổ thế nhỉ, không sao đâu, em cứ như thế thì sống với ai được.
Cố nén không ào cơn khóc to quá khổ kẻo tầng 1 và tầng 2 nghe tiếng.
Mình nói với chàng điều đó chỉ để mong một chút gì nữa vỗ về. Nhưng
không.
Bỏ lên trần phơi quần áo, ngồi bệt xuống, bịt miệng kẻo vỡ òa, nước
mắt vẫn nhiều thế, nóng rang cả mặt, mình nấc lên: Mẹ ơi, cho con về với !
***
Ngày hôm ấy dài quá, mãi không hết. Mà có lẽ vẫn dài mãi, đến bây giờ vẫn chưa thể nào quên. Không biết có phải do bố mẹ chồng nghĩ mình tịt
nên ghét mình hơn không? Chỉ biết rằng đêm hôm ấy, mình vẫn ôm mặt khóc
thay cho ngủ, chàng ăn xong sữa chua, ngồi nhìn mình một lúc rồi ngủ
gật. Còn bố, lục tục đi nấu mì tôm.
Ngày hôm ấy, mình không biết rằng mình đã có bầu.