Ngày ác mộng cuối cùng cũng qua đi. Nặng nề và thất vọng nhiều như
cơn mưa trái mùa của buổi sáng hôm sau. Mưa tầm tã, mưa nặng hạt. Mình
không đi làm nữa, hai cái mắt sưng húp làm mình ngại xuất hiện trước mọi người. Lại trăm nghìn câu hỏi của đồng nghiệp, của người đi đường và
của bạn bè quan tâm. Nhưng mình sợ hãi nếu phải ở nhà, mình cảm thấy
lạnh đến tận xương sống khi chàng đi mình còn lại một mình. Rồi đến bữa
cơm, sẽ phải làm sao ? Nhịn thì mình không nhịn được rồi, còn ăn ? Tất
nhiên không thể nuốt trôi.
Vẫn sắp đồ ra xe, lặng lẽ, mẹ chạy theo mình nói nhỏ:
-Này, mày đi thì mày cứ đi, đừng có chào ông ấy đấy nhé. Ra ngõ cũng không được chào ai hết.
Nghe rõ chưa.
Mình im lặng, không phải vì láo, mà là không biết vâng hay phản đối.
Bố mẹ dạy nhưng sao lại quái đản thế. Chẳng biết có nên nghe hay không?
Sắp xong đồ, mình vẫn quyết định chào bố mẹ thật to rồi đi. Thôi kệ, cứ
coi như mình cãi lại mẹ vậy. Không khí u ám lặng im sẵn từ buổi sáng
bỗng sống động hẳn. Bố đóng cửa phòng đến rầm, mẹ nhìn theo khó chịu.
Kệ, dù sao mình vẫn cứ chào. Tí nữa, ra ngõ, mình chào cả làng, để xem
bố mẹ sống được với mình bao lâu. Đang sẵn chán đời đây, giờ thế nào
cũng được.
…
-Mẹ ơi! Đó là tất cả câu chuyện hôm qua đấy. Lúc ở trên trần phơi quần
áo, con chỉ muốn chạy ngay về đây thôi. Con muốn đi ngay lập tức, bỏ
hết, không mang theo gì cũng được. Con gọi mẹ nhiều lắm chẳng biết mẹ có cảm thấy gì không?
-Ừ, mẹ cũng không ngờ con lại ra nông nỗi ấy. Sao ông bà ấy lại ghế
thế nhỉ? Lúc sang xin cưới, bảo với mẹ là thương con nhất, quý con nhất
là gì. Lần nào sang chơi, cũng bảo gia đình lao động nên quý con người
lắm cơ mà. Vậy mà như thế sao? Mẹ không ngờ đấy. Lúc ấy con không về
đây?
Khổ thân con gái của mẹ.
Mẹ ôm lấy mình đầy xót xa. Cái mặt mẹ vốn đã khổ khổ nay trông càng
tội. Mẹ xoa đầu mình trong lòng như lúc mình còn bé. Ôi, ở đây mới bình
yên làm sao.
-Vâng, mẹ biết không, ngay lúc con đứng giậy để đi, tự dưng con chợt
nghĩ: con được cưới xin đàng hoàng, có 7 cái xích lô lọng vàng đón rước. Ngày cưới, họ hàng hai bên phát biểu đủ thứ, vậy mà con lại ra đi trong đêm tối lặng lẽ thế này sao? Đi thì dễ, nhưng trở về mới khó. Liệu đến
khi anh Hậu sang đón con về, xin lỗi đủ điều, thì bố mẹ chồng con có
quên được ngày con bỏ đi hay không? Người ta bảo phải tu 10 kiếp, đến
kiếp thứ 10 mới được duyên vợ chồng với nhau, con cũng đâu nỡ bỏ lại anh Hậu, để rồi gặp lại nhau biết nói gì cho đỡ sượng sùng? Nên con chỉ
biết ôm mặt khóc mà ở lại thôi mẹ ạ.
Mình vừa xình xịch khóc vừa kể cho mẹ nghe cơn ác mộng đó. Bản năng
vô thức, dắt xe ra ngõ tự cái tay chỉnh lối để về với đấng sinh thành.
Ùa vào lòng mẹ rồi khóc. Mẹ cũng xót xa, từng nếp nhăn nặng trĩu lại. Mẹ cho rằng đó là lỗi của mẹ, vì chính mẹ ra sức miệt thị tất cả các chàng trai khác mà dỗ mình lấy cái ao bèo.
-Ừ, con nghĩ được thế thì mẹ yên tâm rồi. Thôi, nín đi. Trưa nay ăn cơm với mẹ nhé. Thích ăn gì mẹ nấu ? Canh cua nhé !
Gạt nước mắt, mình cười méo mó trong lòng mẹ. Trời ơi, sao nó ấm đến lạ kỳ. Chẳng bù đêm qua lạnh quá.
…
Buổi chiều, mình đi làm như bình thường. Vết thương của con voi còi đã
lành lại sau nhiều chắp vá của sự an ủi. Tính mình hay quên, mải lao vào công việc và những tán láo của đồng nghiệp lại làm mình lấy lại cân
bằng nhanh chóng. Mình chỉ sợ 5h chiều thôi. Sợ về lại cánh cổng xanh
ấy.
…
-Sao hôm nay em đi làm về muộn thế ?
-Vâng, em nhiều việc, làm nốt mới được về. Bản thiết kế cần đến 4 phương án.
-Có thật không ? (Chàng nhìn mình tinh quái)
-Thật !
-Anh không tin, anh biết em mà.
-Mà ừ thế đấy, (mình đổi giọng bất bình), anh biết nguyên nhân mà còn hỏi à. Mọi chuyện là từ anh cả đấy.
-Sao lại là anh ? (Chàng mở to mắt ra vẻ ngây ngô)
-Anh nỡ để em một mình ở phòng khách. Trời đánh còn tránh miếng ăn.
Thế mà em không có một ai che trở. Em về đây, chỉ có anh là người thân
duy nhất. Em bơ vơ trơ trọi khi anh làm bạn với ti vi và cốc sữa chua.
Anh có cần phải đối xử với em thế không ?
-À, ùi, (chàng xuề xòa) em chấp nhặt lâu thế. Em bảo anh biết bênh em thế nào ? Càng làm căng thẳng trong nhà ra thôi.
-Em không bảo bênh em. Em cũng sợ anh phải đứng giữa bố mẹ với em. Và em không có ý định ấy. Nhưng ít nhất anh cũng phải giải thoát cho em
chứ ?
-Giải thoát ?
-Vâng, em chỉ cần anh ra vẻ cáu lắm, bực lắm. Anh xông vào mắng em.
Rồi quay ra bảo bố mẹ cứ bình tĩnh, đừng bận tâm mà hại sức khỏe, để con giạy vợ con. Rồi anh lôi xềnh xệch em lên phòng ra vẻ như sắp đánh em
đến nơi ấy. Đóng cửa phòng lại, em thì được giải thoát, còn bố mẹ thì
được hả hê. Có phải hơn không ?
-Ui giời, ai mà nghĩ được như em ?
Chàng chỉ cười rồi lôi điện thoại ra chơi điện tử. Hình như chàng
không tiếp thu ý tưởng mới của mình. Bao giờ hãng NOKIA mở giải thưởng
cho những người đàn ông nào dành cả cuộc đời cống hiến cho sự nghiệp
game mobile thì chắc chàng được cúp vàng danh dự ngay lập tức. Bực lắm,
mình mở máy tính đọc tin tức rồi làm nốt công việc dở dang ở công ty.
Hôm nay mình lại làm việc khuya. Kệ cho chàng cười, mình sẽ trả thù.
…
-Hiền ơi !
Tiếng hét ở nhà tắm thất thanh làm mình mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò
giậy. Hôm qua, mình 2h sáng mới đi ngủ. Còn chàng, cái ao bèo vô tâm,
con người đáng bị trả thù và trừng phạt, chàng đang kinh hãi trước gương với bộ râu mèo bằng bút bi được vẽ cẩn thận khắp má và mũi. Kỳ cọ mãi
không hết, chỉ mờ.
Kệ chàng, để sàn chứng khoán hôm nay thiên hạ được biết thế nào là sự trừng phạt của Hiền!