Cảnh tiếp theo là cung nữ nhảy múa, Ôn Tây phải tiến về phía trước, sau đó lùi vào giữa, bắt đầu múa.
Cô không sợ múa, chỉ sợ múa nhầm động tác.
Đạo diễn bắt quay lại hai lần, đến lần thứ ba mới qua.
Đạo diễn gọi cô tới, Ôn Tây đoán thầm có lẽ sắp lĩnh cơm hộp rồi.
“Màn múa vừa nãy, cô bị sai động tác, biết không?” Đạo diễn hỏi.
Ôn Tây gật gật đầu, “Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi tôi múa theo bản năng, trước kia học múa cổ trang, thầy dạy nói động tác như vậy mới đẹp, cho nên tôi......”
Đạo diễn ngắt lời cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Cô không cần xin lỗi! Cô là người học vũ đạo?”
“Vâng.”
“Tôi cảm thấy vừa rồi cô múa rất tốt, so với biên đạo ban đầu của chúng tôi còn đẹp hơn!” Ông ta nói những lời ngoài dự kiến của cô, “Ngày thường cô lên lớp có bận lắm không? Nếu không quá bận có thể tới đoàn phim của tôi làm chỉ đạo vũ đạo, tôi sẽ trả cô mức lương tiêu chuẩn. Về vai diễn kia, cô không cần tiếp tục, diễn xuất của cô......” Ông ta lắc đầu, “Thật sự quá tệ!”
“......”
Xế chiều, Ôn Tây cởi phục trang, đổi về quần áo của mình.
Công việc đầu tiên của cô đúng chuyên ngành nên khá thoải mái, cô cũng hết sức nhiệt tình.
Cuối ngày trả lương, sau khi nhận được tiền, cô chụp một tấm ảnh gửi cho Trương Ly ——
“Thành quả một ngày lao động của bảo bảo! Trương công tử mau mau trở về, để bảo bảo khao công tử?”
Trương Ly đang họp hội đồng quản trị, di động rung lên, anh lấy ra nhìn lướt qua, lập tức ngồi cười ngây ngô.
Thân cao một mét chín, dễ làm người khác chú ý.
Mẹ Trương than thầm: Như thằng mất hồn, xem ra Trương gia sắp có chuyện tốt.