Ngày thứ bảy vào đoàn phim, Ôn Tây chạm mặt nữ chính.
Nhiệm vụ của cô hôm nay, là dạy cho cô ta một số động tác hình thể.
Trần Phi Phi nhắc nhở, nữ chính tính tình không tốt, hay tỏ vẻ hợm hĩnh, dặn cô phải cẩn thận.
Ôn Tây không nói gì.
Nữ chính này, cô biết, không phải qua TV, mà là ở hiện thực.
Quá trình giảng dạy vô cùng thuận lợi, nữ chính vẫn nhìn người bằng nửa con mắt, thái độ kiêu kì, nhưng so với trước kia đã khá hơn đôi chút.
Trần Phi Phi tám chuyện cùng vài diễn viên khác, “Chẳng lẽ vụ scandal là thật? Cô ta thực sự đang hẹn hò với ai đó?”
“Tôi nghĩ tám phần là thật, nếu không cô ta dễ đối phó như vậy từ bao giờ chứ!”
“Đúng vậy! Nếu là bình thường, bạn của Phi Phi đã bị mắng đến chết rồi.”
“Mấy cô nói nhỏ thôi, người ta có chống lưng to lắm đấy, nghe nói là dòng dõi quyền quý giới chính trị......”
“Thôi chúng ta đừng nói nữa, nếu để cô ta nghe thấy, bát cơm cũng chẳng giữ nổi đâu!”
Ở đoàn phim, mọi người ăn trưa chia thành hai kiểu, giống như hai giai cấp khác nhau.
Nữ chính có xe nghỉ riêng, đầy đủ tiện nghi, còn mời hẳn đầu bếp chuyên nghiệp về nấu cơm.
Ôn Tây ngồi cạnh Trần Phi Phi và một số người khác, vừa mới chuẩn bị mở cơm hộp ra, đã thấy nữ chính đi tới gần, lạnh lùng nói: “Cô lại đây!”
Bỏ hộp cơm xuống, cô đi theo dưới ánh nhìn khóhiểu của mọi người.