Trong quán bar, Tần Châu cùng Ôn Đông ngồi đối diện nhau.
Tần Châu tự rót cho mình hết ly này đến ly khác, như thể rượu miễn phí.
Ôn Đông hỏi cậu ta: “Chừng nào cậu về?”
Cậu ta không trả lời.
Ôn Đông lại nói: “Nếu cậu về để tham dự tiệc mừng thọ ông nội tôi, bây giờ chúng ta qua đó.”
Cậu ta vẫn không đáp, chỉ lo uống rượu.
Ôn Đông nhìn cậu ta, dường như đang suy tư điều gì.
Đột nhiên, anh nói: “Hai người các cậu không hợp.”
Tay Tần Châu cứng lại, ngẩng đầu, ánh mắt bắn về phía anh.
“Đừng lườm tôi.” Ôn Đông giải thích: “Nhìn cậu đau khổ như vậy, tôi chỉ nói thật thôi, hai người các cậu đều quá nhàm chán, không phù hợp. Giống như......” Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Giống như tôi và chị gái cậu, không hợp chính là không hợp, có cố gắng thế nào cũng vô dụng.”
Anh dứt lời, có chút cô đơn.
Tần Châu cau mày, tay cầm ly rượu không đưa lên nữa.
Hồi lâu, cậu ta quẳng tiền xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.
Gọi cậu ta lại, Ôn Đông hỏi: “Cậu không đến tiệc mừng thọ ông nội tôi à?”
“Tôi không muốn gặp cô ấy!” Cậu ta lập tức đáp lời, người vẫn đứng tại chỗ, lúc sau mới nâng bước rời đi.
Ôn Đông uống một ly, dựa vào thành ghế, cười cayđắng, “Vừa hay, chị cậu cũng không muốn gặp tôi......”