Quay về trường học, Ôn Tây gặp lại Trương Ly.
Anh so với trước kia hoàn toàn bất đồng, râu chưa cạo, áo quần có phần lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt mỏi mệt, ánh mắt chứa bi thương khó thể che giấu.
Anh đang đợi cô, thấy cô ra, đột nhiên ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô.
Ôn Tây không biết vì sao mình không đẩy anh ra, rõ ràng cô vẫn đang giận dỗi.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, anh dường như đã tìm được điểm tựa.
Còn cô, cuối cùng vẫn không đành lòng.
“Anh xin lỗi......” Anh nói rất nhỏ, giọng hơi khàn khàn.
Rốt cục Ôn Tây cũng cảm thấy không bình thường!
Anh đang khóc......
Tại Ôn gia, Ôn lão gia uống hớp trà, bất chợtnói với vợ: “Hầy, hôm trước tôi cứ có cảm giác đã quên mất chuyện gì! Chắt traicủa cụ Trương, hình như là bạn cùng trường với Tiểu Tây......” Ông nghĩ lại.