Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 29: Chương 29: Gây gổ




Tương Vũ nuốt nước bọt rồi trả lời.

“Thật, tôi nói dối cậu được gì đâu?”

“Hoá ra là vậy.” Trịnh Thành Bắc lầm bầm vài câu, ký ức xưa cũ ùa về, anh nhớ đến mẹ mình cũng như vậy, hai mươi tuổi mới bộc phát dị năng, một lần đó làm kinh động cả liên minh.

Dị năng khống chế tinh thần, trăm năm mới gặp một người.

Tay Tương Vũ bị siết đến tím, hắn tuy cũng mạnh đấy nhưng so sánh thân thể với một dị năng giả hiển nhiên sẽ yếu ớt hơn, đành cố gắng chịu đau.

Đến lúc Trịnh Thành Bắc tỉnh táo lại mới thấy mình đang lỗ mãng nắm tay người ta bèn vội vàng buông ra lùi hẳn ra đằng sau, mặt nóng lên.

“Tôi xin lỗi, là tôi thất thố.”

Tay Tương Vũ hơi đau, hắn mím môi giấu nó ra đằng sau rồi lắc đầu.

“Không sao? Nhưng cậu có phát hiện gì à?”

Chuyện này còn chưa thử nghiệm, Trịnh Thành Bắc không tiện nói ra, chỉ trả lời ậm ừ. “Cái này tôi mới chỉ phỏng đoán, nhưng không có gì đâu, ngày hôm nay cảm ơn anh, chuyện của nhóc Huy tôi sẽ tự biết sắp xếp.”

Tuy trong lòng tò mò đến cực điểm nhưng mà Tương Vũ vẫn không biểu hiện ra ngoài, hắn xoa xoa chỗ tay bị đau, hỏi:

“Thế cậu lại cần tôi giúp gì?”

Lúc này Trịnh Thành Bắc mới nhớ đến mục đích mình muốn nhờ Tương Vũ, giơ tay lên dụi mũi, khuôn mặt ngàn năm không đổi hơi đỏ lên.

“Sáng sớm hôm nay bên tổ thông tin báo cáo lại có thêm chín người trở thành nạn nhân của con ký sinh trùng kia, dù tôi đã giải thích kỹ càng nhưng cấp trên vẫn ngỏ ý mời anh thêm lần nữa. Anh có...” Mới hai ngày trước vừa hứa chắc nịch với Tương Vũ là sẽ tự giải quyết, giờ lại nhờ vả có vẻ hơi đuối lý.

Tương Vũ nghe thấy vậy tâm trạng vui vẻ từ nãy đến giờ lập tức biến mất, hắn nói thẳng:

“Hôm trước cậu đã nói nhờ tôi lần cuối cùng, từ đó tới nay mới trải qua có hơn một hôm thôi. Tôi không đồng ý.”

“Lần này cấp trên lại trả anh một trăm triệu.” Trịnh Thành Bắc cắt ngang. “Chỉ nốt một lần này.”

Tương Vũ càng không vui: “Cậu cứ làm như tôi chỉ biết mỗi tiền, lần này nhận sẽ còn có lần sau, nếu nguồn gốc ký sinh trùng không được phá thì chẳng lẽ tôi cứ phải gọi là đến suốt? Tôi đâu thể chạy theo các cậu mãi được?”

Hắn cần tiền thật đấy, nhưng mà việc này thật sự rất phiền phức, nhất là âm linh kia cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, một chút âm khí đó chưa đủ để hắn luyện hoá.

“Nhưng...” Trịnh Thành Bắc nheo mắt, “Nếu anh không có ở đó, tỉ lệ mổ thành công rơi xuống còn 50%, anh nỡ để nạn nhân đi tìm chết?”

Tương Vũ quắc mắt lườm Trịnh Thành Bắc: “Thì sao? Người chết mỗi ngày ở cái Liên minh Tinh Hà này nhiều đến mức nào cậu không biết à? Có người bị tai nạn, có người té sông, có người vấp phải cục đá trượt chân chết. Chẳng lẽ tôi phải chịu trách nhiệm cho sinh mạng của từng người bọn họ? Hơn nữa mang tiếng là cơ quan đầu não quốc gia, máy móc nhiều như mấy, chụp ảnh laze cắt lớp đầy đủ, đến một con ký sinh trùng cũng không phân tích được nó nằm đâu, phèn vậy!”

Trịnh Thành Bắc bị mắng như vậy dù sao cũng hơi bực, tuy vậy anh vẫn cố gắng nói lý với Tương Vũ:

“Nếu anh không biết thì chẳng sao, đằng này chỉ tốn chút thời gian mà cứu được mấy mạng người liền, anh ích kỷ thì cũng nên nghĩ đến những con người vô tội kia chứ.”

Mục tiêu sống của hắn là vì những người dân thuộc quốc gia Liệp Hoả, anh ghét nhất những lời vô trách nhiệm như vậy.

“Tôi ích kỷ đấy,“ Tương Vũ tức đến bật cười, chỉ vào mắt trái của mình. “Một chút thời gian. Con mẹ nó mỗi lần sử dụng con mắt này mất biết bao sức lực, tổn hại cơ thể thế nào cậu có biết không? Cậu nói như cứt ấy!”

Nói xong hắn bật dậy. Không việc gì phải ở chỗ này để tìm bực mình nữa.

Trịnh Thành Bắc bị chửi đến nóng cả tai, thấy người đứng dậy theo bản năng túm lấy tay hắn giữ chặt, lại nhớ lúc nãy mình túm đau người ta liền luống cuống bỏ ra.

“Anh đừng nóng nữa, coi như tôi xin anh một lần này nữa thôi. Hôm qua tôi đã đến hội chợ ở thành phố Linh Nam, thế nhưng tung tích của người kia đã biến mất. Lần này là tôi sai khi đã nặng lời với anh, tôi xin lỗi.”

Trịnh Thành Bắc không còn cách nào đành xuống nước, anh chỉ sợ nếu không mời được Tương Vũ về cấp trên sẽ buông xuôi, những sinh mạng nếu có thể cứu được anh sẽ tận lực cứu.

Tương Vũ bực lên thì nói vậy chứ chẳng phải không coi mạng người ra gì, hắn nhìn Trịnh Thành Bắc cao lớn đã thu hết gai góc bên ngoài vào. Nghĩ lại vừa ăn cơm của người ta, trở mặt cũng không tiện, cuối cùng đành tặc lưỡi.

“Nốt một lần này.”

“Được.” Trịnh Thành Bắc khẳng định.. “Nốt một lần này.”

Tương Vũ: “Một trăm triệu.”

“Một trăm triệu.” Trịnh Thành Bắc lặp lại.

Thở dài một hơi, Tương Vũ gật đầu. “Để mai đi, hôm nay tối rồi.”

“Được.” Trịnh Thành Bắc đâu dám cãi lời nữa, chỉ sợ người này lại khùng lên. “Sáng sớm mai tôi qua nhà đón anh.”

“Được vậy tôi về đây.”

Đúng là trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, thôi đành vậy, tí nữa về phải nghiên cứu con Âm linh kia ngay lập tức.

Trịnh Thành Bắc không phản đối, chỉ nói.

“Chỗ này hơi tối, để tôi dẫn anh ra ngoài.”

Tương Vũ không buồn đáp lời, lặng lặng đi đằng sau Trịnh Thành Bắc, ai dè cậu ta đang đi đột nhiên quay ngoắt lại, hắn đang đà bước tới lao vào lòng người ta.

Hương cây cỏ thơm mát bất ngờ ập vào người, Trịnh Thành Bắc theo bản năng giữ người lại, bàn tay bám vào làn da mềm mại dưới eo Tương Vũ, nhất thời quên mất mình quay lại làm gì.

Tương Vũ bị ôm trọn vào lòng người đàn ông, đang định đẩy ra thì lại nghe thấy một tiếng kinh hô phía đằng xa, cả hai người thính lực đều không bình thường, nhận ra là tiếng của Trịnh Thành Huy.

Trịnh Thành Huy đang đi đổ rác lắc đầu quầy quậy: “Em chỉ tình cờ đi ra đây thôi, các anh cứ tiếp tục đi.”

Nói xong cậu chạy bay chạy biến, cả người hớn hở. Không ngờ anh hai cũng biết tranh thủ phết.

Tiếp tục cái gì mà tiếp tục chứ, ranh con kia nghĩ cái gì không biết. Luống cuống đẩy người ra, Tương Vũ gắt gỏng: “Cậu quay lại làm gì?”

“Tôi...” Đầu óc của Trịnh Thành Bắc hẵng còn mụ mị, lắp bắp mãi mới nghĩ ra mình nên nói gì. “Anh... anh vào nhà chờ tôi tí được không? Tôi đi lấy thứ này rồi quay lại liền.”

Tương Vũ ngước lên nhìn thấy đôi mắt Trịnh Thành Bắc đang chuyên chú. Được rồi, hắn lại thoả hiệp.

“Vậy đi thôi.”

Tương Vũ đi vào nhà ngồi xuống ghế gỗ ở phòng khách đợi, lúc này nhóc con Trịnh Thành Huy chẳng biết đã chạy đi đâu. Hắn đưa mắt quan sát không gian xung quanh, đây là một căn phòng được làm đa phần bằng gỗ, chỉ có đằng trước là khung gỗ kèm kính, đồ đạc bên trong tương đối cổ kính, có một số đồ vật Tương Vũ đoán niên đại cũng phải mấy trăm năm rồi.

Tranh trên tường đa phần được lồng bằng gỗ, bên trong vẽ phong cảnh bằng mực nho. Nhớ lại sư phụ hắn ngày xưa cũng thích những bức tranh thế này.

Mắt tuỳ tiện quét đến khu vực thờ cúng, còn chưa kịp kinh ngạc đã nhìn thấy một thanh kiếm đang cắm trên lư hương.

Hình như dương khí phát ra từ chỗ này.

Thời buổi này ít nhà còn thờ cúng tổ tiên, ngay cả nơi này cũng không thấy có dấu hiệu của hương khói, trên một bàn thờ duy chỉ có một lư hương cắm thanh kiếm cổ kia.

Mang theo tâm trạng hơi tò mò, Tương Vũ đứng lên tiến đến chỗ đó, càng nhìn gần thanh kiếm càng thêm rõ nét, ngay cả những hoa văn lạ khảm trên đó cũng có thể thấy được rõ ràng.

“Anh đang làm gì vậy?”

Tương Vũ thò tay ra đang định chạm vào thì nghe thấy Trịnh Thành Bắc ở đằng sau lên tiếng, hắn giật mình rụt tay về, lại bị thanh kiếm xẹt qua đau nhói.

“Á!”

Máu từ tay chảy thành từng giọt xuống dưới sàn nhà, Tương Vũ hẵng còn đang ngơ ra thì Trịnh Thành Bắc đã lao tới, nhanh chóng dùng tay bịt vết thương lại sau đó kéo hắn về phía bàn.

“Anh ra đây làm gì? Thanh kiếm này sắc lắm, xoè tay ra để tôi kiểm tra xem nào.”

Tương Vũ rầu rĩ nhìn vết máu đỏ tươi trên tay, quyết định nói thật: “Tôi cảm thấy tò mò thôi, sao kiếm lại cắm trên lư hương?”

Trịnh Thành Bắc không trả lời vội, hắn nghiêm túc giơ tay Tương Vũ lên, ở đầu ngón trỏ là một vết thương sâu tới tận xương, trong lòng nổi lên một chút khó chịu, mày cau lại, anh nói:

“Anh ngồi yên ở đây đừng đi đâu nữa.”

Nói xong Trịnh Thành Bắc lục hòm thuốc vừa mang đến lấy ra loại thuốc bột cầm máu thường dùng cẩn thận rắc vào vết thương, miệng thốt ra câu trách móc:

“Anh cố chịu đau một chút, lớn bằng chừng này rồi còn bất cẩn.”

Tương Vũ ủ rũ: “Tôi biết rồi.”

Thuốc vào vết thương gây nên đau xót nhưng trong lòng Tương Vũ nổi lên một chút ấm áp. Mấy trăm năm nay lăn lộn ở khắp các quốc gia, hắn thường xuyên bị người ta lừa. từ một đứa nhỏ vô tư đã trở nên thực dụng như bây giờ, hắn chưa bao giờ được người khác thật lòng đối xử, cũng chưa có một ai quan tâm xem hắn bị thương ra sao, đau đớn ra sao.

Vốn chỉ là hai người lạ không gặp nhau được mấy lần, Trịnh Thành Bắc vì nhiệm vụ không cần phải làm thế này để tranh thủ cảm tình của hắn. Hắn đã hứa sẽ giúp thì không bao giờ nuốt lời.

“Thuốc này lúc đầu mới bôi sẽ đau.” Trịnh Thành Bắc cẩn thận giải thích, “Nhưng mà hiệu quả rất ổn, chỉ một lát vết thương sẽ khép lại.”

“Tôi không sao.” Tương Vũ rũ mi, nhìn chằm chằm vào vết thương đang dần ngừng chảy máu, sau một lát chỉ còn một vạch đỏ như vết cắt bình thường. “Công nhận thuốc này tốt.”

“Là ông cố nội tôi để lại.” Lúc này Trịnh Thành Bắc mới trả lời vấn đề lúc nãy Tương Vũ hỏi. “Thanh kiếm kia cũng là người để lại, tôi cũng chẳng biết nó có tác dụng gì, chỉ biết ông cố nội dặn dò không được tuỳ tiện di chuyển vị trí của nó, càng không được làm mất.”

Tương Vũ gật đầu. “Thanh kiếm kia có dấu hiệu cổ xưa, có khả năng nó thật sự rất quý, cậu hãy giữ gìn cẩn thận.”

Trịnh Thành Bắc gật đầu: “Tôi cũng không quan tâm lắm, có lẽ vậy.”

Anh vẫn không để ý đến thanh kiếm kia, dù sao cũng chỉ là một vật chết để trưng bày, có quý thì cũng chỉ có giá trị kỷ niệm.

“Tương Vũ thấy tay đã hết đau liền ngồi lùi ra đằng sau. “Được rồi, tay tôi đã ổn, cảm ơn cậu. À quên vừa nãy cậu bảo tôi chờ có việc gì nữa?”

“A.” Trịnh Thành Bắc giờ mới nhớ ra mục đích ban đầu của mình, lại lấy từ trong hòm ra một lọ cao sau đó túm lấy tay Tương Vũ. “Cao này tốt lắm, để tôi bôi cho anh.”

Nói xong không để Tương Vũ có cơ hội phản đối liền kéo tay áo Tương Vũ lên, chỉ thấy trên da thịt trắng nõn in hằn rõ năm ngón tay tím đỏ.

Trịnh Thành Bắc nhìn vết bầm mình làm ra, trong lòng hơi hối hận, anh quệt một ít cao bằng ngón trỏ, lúc bôi thuốc cố gắng dùng lực nhẹ nhất, tỉ mỉ từng tí.

Vết thuốc rơi vào vết thương gây tê tê mát lạnh, xong xuôi Trịnh Thành Bắc đưa cả lọ cao cho Tương Vũ. Hắn nhận lấy rồi cứ thế đờ đẫn đi về trong tâm trạng hơi hỗn độn, Trịnh Thành Huy chào hỏi cũng không để ý.

Đến lúc Mimi đứng trước cửa nhà dùng chai xịt khuẩn phun lung tung. Cảm nhận được hơi nước hắn mới tỉnh táo lại, mắt vội liếc xuống mấy vết tím, tai bỗng đỏ lên.

Cái tên cục mịch kia, cũng không đến nỗi nào.

Về đến căn phòng lạnh lẽo Tương Vũ mới nhớ ra còn vô số việc cần làm. Hít sâu một hơi để loại bỏ hết tạp niệm, hắn quyết định đem mấy con Âm linh ra nghiên cứu trước, biết đâu lại tìm thấy manh mối gì đó.

Cẩn thận lấy ra cái lọ sứ trong không gian quang não, Tương Vũ nhìn thấy hai cái bao đựng đồng nát với nguyên con dị thú hình nhện nằm chỏng chơ ở đó. Mấy hôm nữa rảnh rỗi cũng phải đi xử lý thứ này vậy.

Tất nhiên nghiên cứu cũng phải chuẩn bị đầy đủ, Tương Vũ dùng mực chu sa vẽ một trận pháp nho nhỏ dưới sàn nhà, dán vài lá bùa phòng ngự, đến khi trận pháp sáng lên hắn mới đổ vài con Âm linh ra.

Mấy con Âm linh này vốn dĩ đang béo tròn, trải qua hơn một tháng bị nhốt trong bình giờ đây trông con nào con nấy đều teo tóp, lông tơ lởm chởm trông hơi ghê. Tương Vũ nhíu mày nhìn chúng nó bò lổm ngổm bên trong trận pháp, dường như đang tìm cách bò ra ngoài.

Không hiểu thứ này chui vào trong não tính hấp thu cái gì, Tương Vũ nén cảm giác buồn nôn, túm một con cầm trên tay, bỏ qua mấy sợi lông lá bên ngoài của nó, dùng linh lực thử kiểm tra bên trong. Luồng linh lực màu vàng vừa tiếp xúc với Âm linh, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong người dâng lên một chút cảm xúc tiêu cực.

Là con vật này đang thu thập hay truyền đi năng lượng tiêu cực?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.