Tương Vũ nhớ lại lúc biểu hiện của bốn người nhà họ Phương, thấy bọn họ dường như rơi vào trạng thái bị ảo giác chỉ làm theo bản năng, có vẻ như bị khống chế.
Thật ra hắn thiên về phương án thứ nhất hơn, mấy con Âm linh bình thường chuyên ăn âm khí và não tuỷ, nhưng chưa chắc chúng cùng chủng loại, biết đâu mấy con này ăn năng lượng tiêu cực thì sao.
Nhưng mục đích là gì? Hơn nữa thủ phạm đứng đằng sau thu thập năng lượng bằng cách gì?
Khoan đã, Tương Vũ chợt nhớ đến lần trước hắn có nghi ngờ thủ phạm là một số vu sư ở phương Bắc, những người đó chuyên nuôi cổ độc, bọn họ có thể nuôi một con mẹ, còn những con con thì đem kí sinh trùng lên cơ thể người với mục đích gì đó.
Phải biết là con mẹ luôn luôn kết nối với con con, tương tự như vậy con con tích góp được sức mạnh cũng có thể truyền vào người con mẹ.
Nghĩ đến đây Tương Vũ rợn người, nếu sự thật là thế thì mọi chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Cổ trùng là một sinh vật cực kỳ bí hiểm, ngay cả Tương Vũ sống từng này tuổi nhưng cũng không hiểu biết mấy về nó. Hắn cũng rất kiêng kị những vu sư kia.
Chỉ là cổ trùng hay sinh sống ở nơi âm khí cực nhiều. Tương Vũ tuy tham nhưng hắn không bao giờ thèm những thứ bẩn thỉu như vậy, hắn đánh chủ ý là cái địa phương kia kìa.
Cứ nơi có âm khí là có thứ tốt. Gần đây thiếu thốn quá rồi, việc không tìm đến hắn thì hắn phải tự tìm thôi, cứ chơi mãi sẽ không có tiền.
Tương Vũ tiện tay ném con Âm linh xuống trận pháp, dùng giấy ướt lau tay sạch sẽ, nhanh chóng mở quang não ra, bấm vào tài khoản đại sư Vô Tranh sau đó gửi tin nhắn cho Quân chủ quốc gia Liệp Hoả.
Đại sư Vô Tranh: “Chỗ các ngươi đang đau đầu vì ký sinh trùng đúng không? Lão đang nghi ngờ mầm mống của vị vu sư bảy mươi năm trước lại xuất hiện.”
Chuyện này kể ra rất dài, vụ này với vụ trước kia xét về phương pháp cũng hoàn toàn khác nhau, thế nhưng Tương Vũ vẫn cảm nhận chúng có liên quan.
Hàn Viễn (Tài khoản chính phủ): “Đại sư, tôi đã tìm ngài lâu lắm rồi, không ngờ hôm nay ngài lại mang đến kích thích như vậy. Vụ kí sinh trùng này tôi cũng đã có ý định mời ngài toạ trấn, ngài nghĩ sao?”
Tương Vũ thấy Hàn Viễn này quá khôn khéo, không hề hỏi han vì sao hắn có thông tin về kí sinh trùng, giả đò chờ người nhảy vào liền giao nhiệm vụ, hắn biết thừa.
Nếu có người xử lý được vụ này thì làm gì đến lượt hắn, phải biết giá của hắn lúc nào cũng cao hơn mấy vị đại sư khác.
Được cái Hàn Viễn hỏi câu này quá hợp ý Tương Vũ bây giờ, tất nhiên xét theo kinh nghiệm trăm năm làm nghề thì hắn biết bây giờ không nên tỏ ra nhiệt tình quá mức, vì thế hắn đánh ra một cái tin nhắn sặc mùi cao ngạo.
Đại sư Vô Tranh: “Hết hai tháng nghỉ ngơi lão sẽ nhận nhiệm vụ trở lại, lúc đó mời ngài làm theo luật cũ.”
Bên kia quả nhiên không nghi ngờ gì, nhanh chóng trả lời.
Hàn Viễn (Tài khoản chính phủ): “Cảm ơn đại sư.”
Trao đổi thêm một lát nữa, Tương Vũ thoát khỏi giao diện nhắn tin, vừa định tắt quang não lại tình cờ nhìn thấy một bài đăng chỉ đích danh tên mình ngay trên đầu trang tìm kiếm, nghe cái tiêu đề làm hắn suýt sặc nước miếng.
“Tin Hot! Thầy Tương của học viện Liên Minh có bạn trai!”
Khoé môi Tương Vũ run rẩy, trong lòng dâng lên linh cảm chẳng lành, hắn ôm tâm lý may mắn bấm vào bài viết, trang chủ chạy rất nhanh, một loạt ảnh hiện ra.
Cái hình ảnh nhào vào ngực Trịnh Thành Bắc làm sao lại lan tràn trên mạng rồi? Hơn nữa làm thế nào mà giang cư mận có thể liên tưởng đến cậu ta là bạn trai của hắn cơ chứ? Cái tên nhà quê cục mịch kia ai mà thèm thích???
Nội tâm Tương Vũ giờ đây cực kỳ đặc sắc, hắn run rẩy đọc xong bài, lại tự tìm ngược nhảy xuống đọc bình luận, mới đọc được một nửa đã cảm thấy tam quan như được gột rửa qua một lần.
Trời ơi bọn trẻ bây giờ đầu óc toàn chứa những cái gì thế này?
Nội dung bài viết thêu dệt hắn với tên Trịnh Thành Bắc kia có một mối tình khắc cốt ghi tâm, tang chứng vật chứng đầy đủ, nếu không biết sự thật, suýt nữa chính hắn cũng tin luôn.
Đang kéo xuống dưới, bỗng nhiên Tương Vũ bắt gặp một đường dẫn kèm theo bình luận của một người tên là Mọt biết bay: “Tương Tương Thành Bắc chương mới nhất, play cửa sổ. Đảm bảo kích thích, mời tham gia nhóm kín để đọc truyện.”
Play cửa sổ? Tương Tương Thành Bắc là cái quỷ gì? Tương Vũ cực kỳ tò mò, tay run run bấm vào đó.
Về sau Tương Vũ tự phỉ nhổ mình không biết bao nhiêu lần, tại sao lại tò mò, tại sao lại bấm vào đường dẫn, hắn bị ngu à???
Nhưng thuốc hối hận còn chưa được chế ra, sau hôm nay Tương Vũ đã có cái nhìn cực kỳ khác với cái diễn đàn Liên minh này.
Đường dẫn được liên kết với một nhóm kín, phải trả lời các câu hỏi thành viên mới được vào. Mấy câu hỏi đều liên quan đến thông tin cơ bản của hắn và Trịnh Thành Bắc nên trả lời cũng dễ, sau bảy bảy bốn mươi chín bước hắn đã thành công gia nhập nhóm kín.
Tên nhóm đúng như trên: “Tương Tương Thành Bắc”, bên trong hầu như toàn tài khoản thật, số lượng người tham gia... mẹ ơi hơn hai trăm ngàn người.
Lướt qua một vòng hầu như toàn ảnh chụp và bài đăng liên quan đến mình, Tương Vũ thấy quá nhiều chủ đề, vì không biết nên chọn cái nào bèn dứt khoát quay lại mở đường dẫn lúc nãy ra xem.
Đây là một trang tiểu thuyết có tên là: “Đội trưởng Trịnh, thỉnh tự trọng!” Tác giả chính là cô nàng tên Mọt biết bay. Số lượt truy cập trang này đã là năm mươi bảy ngàn người.
Tên tiểu thuyết khá hấp dẫn, Tương Vũ thử bấm vào chương đầu, ngay dòng đầu tiên một số từ ngữ khiến con người ta phải mặt đỏ tim đập đã hiện ra, mà nhân vật chính lại chính là hắn và tên khốn Trịnh Thành Bắc kia.
Đội trưởng tà mị bá đạo lạnh lùng soái khí cưng sủng Trịnh Thành Bắc x Thầy giáo mềm manh yếu đuối đại mỹ nhân Tương Vũ.
Mềm manh là cái quái gì? Yếu đuối? Hắn á?
Ánh mắt hắn bỏ qua mấy dòng giới thiệu mất não, nhanh chóng kéo xuống dưới thử, đập vào mặt là một dòng chữ khiến máu não sôi trào.
“A a... Trịnh Thành Bắc, cậu không thể làm thế với tôi, tôi sẽ kiện cậu lên toà án liên minh.”
Trịnh Thành Bắc vẫn vô tình thúc thứ hung khí to lớn vào người Tương Vũ, một tay giữ chặt hai cánh tay hắn đè lên thành giường, khẽ thổi hơi vào tai hắn rồi nở một nụ cười tà mị, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên du dương trong không gian:
“Anh trai, ở quốc gia này tôi chính là vương pháp. Tôi xem anh làm sao kiện được tôi.”
Nói xong hắn thúc càng mạnh hơn, Tương Vũ mỏng manh yếu đuối như đang vùng vẫy trên biển cả, bị những con sóng xổ đẩy lên xuống. Cả tâm lẫn thân đều đau đớn. Mặt mày đỏ ửng như cánh hoa đào bích, từng dòng nước mắt nghẹn ngào rơi xuống, hắn run rẩy cầu xin:
“Tha cho tôi... a a... đâm quá sâu rồi, trướng quá, Trịnh Thành Bắc... Tha cho tôi.”
Trịnh Thành Bắc với đôi tay dày rộng ôn nhu lau hết nước mắt người dưới thân, nhưng giọng nói lại cực kỳ cứng rắn:
“Đừng hòng, tôi phải làm cho anh trở bên ngoan ngoãn nghe lời.”
“Đừng...đừng chỗ đó, sẽ mang thai mất... huhu đừng mà...”
“Mang thai con của tôi không tốt sao? Hôm nay tôi sẽ cố tạo một đứa!”
Tương Vũ: “...”
Mang... mang thai?
Tương Vũ dùng tốc độ nhanh nhất tắt ngay đường dẫn, cũng tắt luôn quang não.
Hắn đang đọc cái quỷ gì thế này?