Nhật Ký Đảo Chính Của Kẻ Đến Sau

Chương 9: Chương 9: Biến thái




Sự đụng chạm của Trình Doãn Triết khiến Ôn Dương cứng đờ người, môi anh mím chặt, khẽ đáp: “Ừm.”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Dương vội thoát khỏi cánh tay muốn vòng lên, đi ra mở cửa.

Đứng ngoài của là cô bé trợ lý đi theo anh, tên Từ Yến. Cô đưa cho Ôn Dương bữa sáng trong tay, nói rằng: “Anh Ôn nè, em thấy hôm qua anh có vẻ không khỏe nên em mua cháo cho anh. À đúng rồi ạ, anh Du nói là buổi trưa anh ấy sẽ tới đây một chuyến.”

“Ừm, cảm ơn em nhé, em ăn chưa?” Lúc này Ôn Dương đã mang lên mặt nụ cười ấm áp, anh nhận lấy bữa sáng và hỏi Từ Yến.

“Em ăn rồi anh ạ!” Nghe lời hỏi thăm của nam thần dịu dàng, mắt Từ Yến sáng lên, đỏ mặt phấn khích gật đầu.

“Vậy là tốt rồi. Nhưng em chờ anh một lát nhé, anh sẽ qua phim trường muộn một chút.” Ôn Dương cong đôi mắt, áy náy nói.

“Được ạ.”

Ôn Dương vừa đóng cửa lại, phía sau đã truyền tới tiếng cười trêu chọc của người đàn ông kia: “Hình như em đối xử với con bé trợ lý kia tốt phết nhỉ!”

Ôn Dương đặt bữa sáng xuống, cầm lấy điện thoại ở đầu giường nhìn xem thì thấy bên trên là năm, sáu cuộc gọi nhỡ từ người đại diện, sau đó anh lại kiểm tra thêm mấy tin nhắn khác, tiện thể hờ hững đáp lại Trình Doãn Triết: “Ai tôi cũng như vậy.”

“Sai rồi, em có đối xử với tôi vậy đâu.” Trình Doãn Triết mở gói đồ ăn sáng mà Ôn Dương để trên bàn, rồi cầm lấy thìa nếm thử một muỗng cháo thịt nóng hổi, đoạn hắn cong môi chìa tay ra với Ôn Dương, mắt nheo lại trông vẻ đáng sợ cười nói: “Lại đây.”

Ôn Dương nhíu mày, dưới ánh mắt cảnh cáo của hắn ta đành phải đi tới.

Trình Doãn Triết ôm hông Ôn Dương kéo vào lồng ngực mình, đặt anh ngồi lên đùi hắn, sau đó múc một thìa cháo lên đưa đến gần đôi môi mím chặt của Ôn Dương, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, há miệng ra, a-- “

Gượng gạo ngồi lên đùi Trình Doãn Triết, Ôn Dương thỏa hiệp hé miệng ngậm thìa cháo, vừa nuốt cháo xong định nói chuyện thì hai ngón tay của Trình Doãn Triết chọc vào miệng anh trêu đùa khuấy đảo tùy ý trong khoang miệng, kẹp lấy chiếc lưỡi đỏ hồng trơn trượt đùa bỡn nó.

“Ưm!”

Ôn Dương khó chịu cau mày. Anh ngẩng đầu, bàn tay siết chặt vạt áo trước ngực Trình Doãn Triết, miệng không thể khép lại không ngừng chảy ra nước bọt trong suốt, hàng lông mi khẽ rung, trong đôi mắt sâu hút hồn hiện vẻ bất mãn.

Đến khi Trình Doãn Triết chơi chán rồi, hắn thu ngón tay lại kéo theo những sợi nước bọt nhỏ như sợi tơ sen, rồi sau đó đè đầu Ôn Dương hôn xuống, liếm láp hung hăng cưỡng đoạt từng tấc trong khoang miệng Ôn Dương, quấn chặt lấy cái lưỡi tê dại, phát ra những tiếng nước mập mờ.

Ôn Dương thở hổn hển hít lấy hít để không khí. Nụ hôn quá mức nồng nhiệt mãnh liệt làm anh há miệng không ngừng nuốt xuống nước bọt không biết là của chính mình hay của hắn ta, yết hầu lên xuống, cánh tay không khỏi vòng lên cổ của Trình Doãn Triết.

Anh rất muốn cứ vậy mà bóp chết hắn ta!

Thở hổn hển tựa lên người Trình Doãn Triết, Ôn Dương lạnh nhạt nghĩ thầm.

“Có đôi khi, tôi rất muốn bôi những đống tinh dịch kia lên khuôn mặt này của em...” Trình Doãn Triết dùng ngón tay dính nước bọt xoa lên gò má ửng đỏ của Ôn Dương. Sau đó gã nhếch môi, liếm láp mặt Ôn Dương như muốn nuốt anh vào bụng. “Không sao, lần sau chúng ta có thể thử.”

Ôn Dương đẩy khuôn mặt đưa đến gần sát của Trình Doãn Triết ra, quay đầu sang chỗ khác, bất mãn nhíu mày. “Đừng như vậy.”

Điện thoại Trình Doãn Triết vang lên, hắn kéo hông Ôn Dương để anh dựa lên người mình rồi mới cầm lấy điện thoại nhận cuộc gọi.

Ôn Dương không thoải mái cựa quậy thân thể, muốn ngồi dậy nhưng lại bị Trình Doãn Triết đánh một cái vào mông. Anh cứng người, lạnh mặt chui trở lại lồng ngực của hắn.

“Ừ, tốt, anh mang tư liệu đến cho tôi.” Trình Doãn Triết nói vài câu rồi cúp điện thoại. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Dương như đang dỗ trẻ con, ánh mắt khẽ tối lại, không hề giấu giếm mà nói với Ôn Dương: “Tôi đã bảo người đại diện của Song Ngu tới đây, làm hợp đồng ba năm, tất cả hạng mục trong hợp đồng đều dựa theo của ngôi sao hạng A.”

Ôn Dương mím môi im lặng. Anh đương nhiên hiểu ý của Trình Doãn Triết muốn nói gì, với những nghệ sĩ hạng B hạng C như anh mà nói, đãi ngộ của hợp đồng này quả thật đã là tốt nhất.

Đối với cách làm của hắn ta, vốn Ôn Dương nên đau khổ tức giận, nhưng bấy giờ những thứ cảm xúc đó dường như cũng đã bị sự ép buộc tra tấn của Trình Doãn Triết mài mòn hết. Trong lòng hắn vậy mà lại bình tĩnh không ngờ, ngoại trừ một chút mệt mỏi.

Đúng vậy, chỉ là một chút thôi...

“Anh nên đi đi.” Ôn Dương ngồi dậy, nhìn vào cặp mắt u ám của Trình Doãn Triết, lạnh nhạt nói.

Trình Doãn Triết kinh ngạc vì thái độ bình tĩnh của Ôn Dương, hắn nhướng mày cười khẽ nói: “Em không muốn gặp lại tôi ư?”

“Ừ.” Ôn Dương rũ mắt, tay đặt sau lưng vô thức siết chặt.

“Vậy à...Thế thì xin lỗi em nhé~” Trình Doãn Triết cầm cổ tay Ôn Dương kéo anh đến trước mặt mình. Tay kia cứng rắn bẻ từng ngón tay đang cắm sâu vào lòng bàn tay của Ôn Dương ra, cười nói với Ôn Dương trắng bệch mặt vì đau: “Nhưng tôi sẽ ở lâu một thời gian đấy, ha ha...”

...

“Anh Ôn ơi?” Từ Yến thấy Ôn Dương đi ra thì thắc mắc hỏi. Dù sao thì con gái vốn nhạy cảm, tuy biểu cảm trên mặt Ôn Dương bình tĩnh nhưng cô vẫn nhận ra là Ôn Dương không vui.

“Không sao đâu, chúng ta đi thôi!” Ôn Dương cười ấm áp, rồi đi trước vào thang máy.

“Dạ...” Từ Yến gật đầu, chỉ đành thầm lo lắng trong lòng rồi đi theo sau Ôn Dương.

Lúc xuống tầng đến sảnh lớn khách sạn thì đúng lúc gặp phải Đổng Gia Linh cùng lúc cũng vừa từ thang máy bên kia đi ra, cô đóng vai nữ phụ đau khổ yêu thầm Tống Triều trong phim. Bởi vì cần sự ăn ý trong diễn xuất, Ôn Dương từng nói chuyện với cô vài câu. Ngoài đời Đổng Gia Linh không hiền thục nữ tính như trong phim mà trái lại có phần dạn dĩ ngay thẳng nóng tính. Cũng bởi vậy mà có không ít anti-fan, song bản thân cô chẳng để tâm.

“Ôn Dương, vẫn chưa đi à!” Đổng Gia Linh đi một đôi giày cao gót chạy nhanh vài bước, vỗ một cái lên vai Ôn Dương, chào hỏi.

Ôn Dương có hơi bất đắc dĩ cười nói với cô nàng: “Chẳng phải chị Gia Linh cũng chưa đi à?”

“Haizz, thì cũng do tối qua tôi thức khuya ăn đêm mà?” Đổng Gia Linh nhún vai, rồi nhướng mày nghiêm túc nói: “Mà nè, tuy tôi hơn cậu mấy tuổi nhưng cậu cũng đừng gọi là chị chứ, nghe già quá đó!”

“...” Ôn Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đổng tiểu thư?”

“Cậu gọi như trước còn hơn!” Đổng Gia Linh giả bộ tức giận nói.

Ôn Dương liếc mắt bèn nhận ra Đổng Gia Linh đã tự có cách gọi cô muốn rồi, đành buồn cười hỏi: “Vậy em nên gọi sao đây?”

Đổng Gia Linh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp với Ôn Dương, cười ranh mãnh: “Ngoan, gọi anh Đổng đi ha ha ha ha...”

“Được rồi được rồi, anh Đổng, chúng ta mau đến phim trường đi, không là phải nghe “cải lương” của đạo diễn Lâm đó.” Đối với Đổng Gia Linh cười ha hả không hề có gánh nặng hình tượng xíu nào bên cạnh, Ôn Dương cười nhắc nhở.

Hai người cười cười nói nói đi tới phim trường, không hề hay biết có ống kính nhấp nháy sáng ẩn ở đằng sau.

Dưới máy quay-

“Đi ra đi!” Tống Triều cưỡi trên con tuấn mã màu nâu đỏ, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái tóc dài dịu dàng trước mặt, lạnh lùng mắng.

“Em không đi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Đào Phỉ Phỉ trắng bệch. Dù cho nàng sợ hãi đau lòng vì thái độ của người sĩ quan, nhưng đôi mắt dịu dàng như nước vẫn bướng bỉnh nhìn thẳng vào Tống Triều: “Rõ ràng anh biết đó là một cái bẫy, tại sao...tại sao anh phải...”

Tống Triều cau mày, trong mắt u ám. Lời nói lạnh băng mang theo vẻ kiêu ngạo: “Bởi vì tôi là một người lính, mà quân lệnh như sơn!”

“Nhưng quân lệnh là sai!” Đảo Phỉ Phỉ đỏ hoe mắt, nước mắt tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp chảy xuôi xuống khuôn mặt. Nàng cúi đầu thanh âm dần dần nhỏ đi, đau khổ cầu xin: “Coi như...coi như là vì em đi...”

Nhưng mà, đáp lại cô gái đáng thương này lại là một câu lạnh lùng của người sĩ quan.

“Thì sao?”

Thân hình mong manh của người con gái lảo đảo, nước mắt chảy ra, thẫn thờ nhìn người kia cưỡi ngựa phóng qua bên người nàng.

......

“Cắt!”

“Tốt, cảnh tiếp theo!”

Một buổi sáng quay phim liên tục, Ôn Dương đã hoàn thành sớm kế hoạch quay chụp hôm nay. Nhưng thật ra lại khiến Lâm Đức Sinh hơi giật mình, cũng theo đó tăng nhanh tiến độ quay. Ngoại trừ cái cô nữ chính bình hoa kia làm trì hoãn tiến độ, thì theo dự đoán ít ngày nữa là đoàn phim có thể đóng máy. Đương nhiên đến khi công chiếu thì vẫn phải đợi thêm hai, ba tháng nữa.

Đến trưa, Ôn Dương lĩnh cơm hộp ăn vài miếng, rồi xin phép đạo diễn Lâm trở về khách sạn.

Mới vừa vào khách sạn thì đúng lúc gặp Du Hồng Phi đang định đến phim trường tìm anh. Ôn Dương đành ngồi vào ghế sô pha ở đại sảnh, để cơm hộp mua về sang một bên.

Du Hồng Phi liếc hộp cơm, hỏi: “Em không ăn à?”

“Em ăn một ít ở phim trường rồi, nhưng không thấy đói lắm nên mua hộp khác ở ngoài, khi nào đói thì ăn thêm.” Ôn Dương cười giải thích.

Du Hồng Phi chú ý sắc mặt của Ôn Dương, lo lắng nói: “Thấy Từ Yến bảo dạo này trông em hơi mệt mỏi, không khỏe chỗ nào à? Em đừng cố quá làm gì, nếu mệt thì cứ xin đạo diễn cho nghỉ.”

“Chỉ là mấy hôm nay quay phim mệt quá thôi, em tự biết chừng mực mà.” Ôn Dương điềm đạm gật đầu, cười nói: “Mà anh qua đây chắc là có chuyện gì hả?”

Du Hồng Phi cũng yên tâm với Ôn Dương vốn luôn chững chạc trưởng thành, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường mới nói đến mục đích tới đây. “Hôm qua anh nhận được mấy bộ kịch bản với quảng cáo, anh xem xét từ chối mấy cái thì còn dư lại ba kịch bản này, em lấy về xem chọn cái nào đi.”

Ôn Dương nhận lấy ba bộ kịch bản Du Hồng Phi đưa tới, thong thả lật xem vài cái, là hai bộ cổ trang với một bộ hiện đại. “Vâng, vậy em chọn xong thì sẽ trả lời anh sau nhé.”

Khi Ôn Dương về phòng thì thấy Trình Doãn Triết đang ngồi trên sô pha xem laptop xử lý công việc. Đôi mắt nóng rực mang đầy tính xâm lược kia lúc này đang nghiêm túc chăm chú nhìn chằm chằm vào máy tính, mày nhíu lại, ngón tay thong thả gõ lên mặt bàn.

Thấy hắn đang làm việc, Ôn Dương đặt hộp cơm lên bàn, sau đó ngồi trước cửa sổ cẩn thận xem ba bộ kịch bản.

Nội dung của bộ kịch bản hiện đại chủ yếu là kể về cuộc sống trang trải nơi thành thị của một đôi oan gia yêu nhau lắm cắn nhau đau. Vai Ôn Dương được nhận là vai chính, thù lao cũng coi như cao. Nhưng nội dung bộ phim theo mô típ cũ nên bị Ôn Dương loại bỏ đầu tiên.

Kịch bản thứ hai là bối cảnh giang hồ cổ trang, nội dung đại khái kể về nam chính thuở nhỏ nhà tan cửa nát sau này lớn lên tìm kẻ địch báo thù, đồng thời vạch trần một âm mưu lớn nguy hại đến giang hồ, từ đây tạo thành một trang chuyện xưa vang danh...

Sau khi làm xong việc, Trình Doãn Triết đi tới gần Ôn Dương. Hắn liếc qua kịch bản, khinh thường nói: “Kịch bản ba xu.”

Chỉ còn lại cái cuối cùng.

Ôn Dương không ngẩng đầu mà tiếp tục nhìn về tập kịch bản còn lại.

Vẫn là bối cảnh cổ trang, nhưng nó kể về quá trình vất vả sinh tồn nơi quan trường của một thư sinh nghèo kiết hủ lậu sau khi khổ đọc thi thư đậu trạng nguyên, cuối cùng một bước lên mây. Đạo diễn bộ phim này nổi tiếng là người khó tính trong giới, nhưng những bộ phim của ông liên tục nhận được sự khen ngợi tán thưởng. Nhà đầu tư là Song Ngu, mà vai Ôn Dương được nhận là nhân vật phản diện tham quan, thời lượng trong kịch có thể nói là sánh ngang với nam chính.

Thấy hai chữ Song Ngu kia, Ôn Dương không khỏi nhíu mày. Anh không muốn kịch bản tốt mình có được là do Trình Doãn Triết, như vậy thì có khác gì với những nghệ sĩ bị bao nuôi đâu?

Trình Doãn Triết biết Ôn Dương nghĩ gì, hắn đưa tay xoa mái tóc bên tai Ôn Dương, dịu dàng nói: “Em không cần để tâm chuyện đó làm gì, em có tài năng, chỉ thiếu một cơ hội mà thôi. Mà tôi muốn cho em cơ hội này, nói cho cùng thì vẫn là dựa vào tài năng của em, hơn nữa...”

Trình Doãn Triết nhấc cằm Ôn Dương lên, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh ôn hòa kia, cười nói: “Hơn nữa, em đừng quên, đây là bồi thường đêm hôm đó của tôi cho em.”

Nghĩ đến ký ức không muốn nhớ lại đêm đó, Ôn Dương nhíu chặt mày. “Tôi tưởng bây giờ chính là bồi thường rồi.”

Trình Doãn Triết dùng ngón tay xoa môi Ôn Dương, cặp mắt hơi tối lại, cười nhạo nói: “Chỉ là một vai phụ sao mà xứng với giá trị của em? Thậm chí cả cái kịch bản trong tay em tôi còn thấy chưa đủ đâu.”

Ôn Dương đẩy tay hắn ra, rồi lấy điện thoại gọi cho Du Hồng Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.