Du Hồng Phi không nghĩ rằng Ôn Dương lại trả lời nhanh như vậy nên chần chừ hỏi lại: “Vậy em chọn kịch bản của đạo diễn Đỗ đúng không?”
“Vâng, đây là lựa chọn tốt nhất.” Ôn Dương nhìn dòng chữ trên kịch bản, điềm đạm nói. Thực ra anh chọn kịch bản này vốn không phải vì nguyên nhân đấy, mà do anh rất có hứng thú với nhân vật phản diện trong kịch bản.
Vai diễn Trình Doãn Triết cho anh không hề tệ, hơn nữa còn là một nhân vật hết sức quan trọng trong bộ phim. Tương Vân Thanh sinh ra trong dòng dõi thư hương, tuổi trẻ tài cao, tính tình cứng cỏi, mà làm người cũng khiêm tốn, là quan viên nhất phẩm mà nam chính kính trọng, là học giả mà đồng liêu quan viên cùng nhau học hỏi tán tụng. Sở dĩ gọi là nhân vật phản diện, vì nhân vật này cũng có mặt tối tham lam của riêng mình.
“Được rồi, thế để anh báo với bên họ.” Du Hồng Phi đương nhiên hiểu Ôn Dương tự có suy nghĩ của mình. Hơn nữa giữa mấy bộ kịch bản khuôn sáo cũ kia thì cái của đạo diễn Đỗ này tốt hơn nhiều.
Ôn Dương cúp điện thoại, định tiếp tục xem kịch bản tiếp thì đã bị Trình Doãn Triết cướp đi. Anh ngẩng đầu nhìn thuốc mỡ trong tay hắn, cau mày nói rằng: “Không cần.”
“Em không đau à?” Trình Doãn Triết nhướng mày cười hỏi.
Ôn Dương cứng người lại, môi mím chặt.
Trình Doãn Triết không thèm để ý thái độ của Ôn Dương. Hắn giơ hai ngón tay cười híp mắt nói: “Có hai lựa chọn, thứ nhất, tự em cởi.”
“Thứ hai...” Trình Doãn Triết dừng lại, khóe miệng cong hơn, cười càng dịu dàng, “Tôi cởi giúp em, thế nào? Hửm?”
“Tôi tự làm được.” Ôn Dương đưa tay lấy thuốc mỡ rồi đi vào phòng tắm. Anh cũng chả muốn cởi quần áo thoa thuốc trước mặt hắn ta.
Trình Doãn Triết không cản Ôn Dương, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười, thấy Ôn Dương vào phòng tắm, mắt hắn nheo lại rồi chợt cười khẽ. “Chết thật, mất cơ hội lần này rồi, ha ha~”
Ôn Dương cởi áo khoác, tháo cúc áo sơ mi bên trong ra. Chợt anh nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, ngay sau đó là một lực mạnh ập đến, Ôn Dương bị đụng ngã về phía trước. Theo phản xạ anh chống tay lên bồn rửa mặt, nhưng bụng vẫn bị va phải khiến anh đau kêu ra tiếng.
“Aa!”
Trình Doãn Triết đè lại vai Ôn Dương, nhìn thanh niên mặt trắng bệch rũ mắt trong gương. Hắn cười khẽ bên tai anh: “Tôi thích em nghe lời hơn, ha?''
Ôn Dương che lại chỗ bụng nhói đau của mình, nhíu mày bình tĩnh nói: “Anh làm đau tôi.”
Trình Doãn Triết nhướng mày, nụ cười bên môi vừa ngông cuồng vừa xấu xa. Hắn giễu cợt cười hỏi: “Thì?”
Ôn Dương mấp máy môi, cúi đầu im lặng một hồi sau đó tay vô thức nắm lấy góc áo của gã đàn ông phía sau, mở miệng khó khăn nói ra xưng hô xấu hổ: “Chủ...nhân, anh làm đau em.”
“Xin lỗi, để tôi xem có bị nặng không nào.” Mắt Trình Doãn Triết lóe lên, hắn nhìn qua gương thấy trên bụng Ôn Dương xanh tím một mảng, trông có vẻ ghê người. Trình Doãn Triết bóp thuốc mỡ ra tay, rồi đặt tay lên bụng Ôn Dương nhẹ nhàng xoa bóp, dịu dàng đau lòng nói với anh: “Chịu một chút, xoa vài cái sẽ mau đỡ hơn thôi.”
“Ừm...” Ôn Dương dựa trong lòng Trình Doãn Triết, tay vì đau mà nắm chặt cánh tay Trình Doãn Triết, móng tay cắm sâu vào da hắn. Dù vậy nhưng hắn cũng chẳng nói gì.
“Đau không?” Trình Doãn Triết nhẹ giọng hỏi bên tai Ôn Dương.
“Ưm...nhẹ...nhẹ chút...” Mồ hôi lạnh rịn trên trán Ôn Dương, anh cúi đầu cắn răng chịu đựng nói nhỏ.
Sau khi Trình Doãn Triết xoa bóp xong, bàn tay lại sờ soạng cơ bụng thấp thoáng hiện ra trên eo Ôn Dương, sau đó lại bóp thuốc ra tay xoa lên đầu v* bị móng tay cào xước của anh, hắn nói khẽ ra lệnh: “Nhìn gương.”
Đầu ngón tay vừa chạm lên núm vú, Ôn Dương liền run người. Anh cắn môi giương mắt lên nhìn mình trong gương một cách gian nan. Khuôn mặt trắng bệch, áo sơ mi phanh rộng, trước ngực trải đầy những vết cắn cũ mới không đồng đều, mà ngón tay của gã đàn ông kia đang bôi thuốc lên đôi nhũ hoa xỏ khuyên. Nháy mắt một cảm giác ê chề nhục nhã vô tận từ từ mài mòn cái lí trí mà anh vốn kiêu ngạo...Môi Ôn Dương khẽ run, trong mắt là sự nài xin yếu ớt, khe khẽ nỉ non: “Đừng...đừng mà...”
Trình Doãn Triết cảm nhận được nỗi khủng hoảng nơi đáy lòng Ôn Dương. Hắn ôm eo người trong lòng, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng Ôn Dương, vừa dịu dàng vừa ngang ngược nói: “Nhớ kỹ, em là con thỏ của tôi, phải ngoan thì tôi mới không phạt em, nghe chưa?”
“Dạ...” Ôn Dương xoay người ôm hắn ta, khuôn mặt vùi lên vai hắn, trong mắt là vẻ ỷ lại và thỏa hiệp đến chính Ôn Dương cũng không nhận ra.
“Được rồi, còn một chỗ nữa chưa bôi thuốc, em không đau à?” Trình Doãn Triết vỗ vỗ lưng Ôn Dương, mặt dịu lại, buồn cười nói với Ôn Dương. Lúc này nom hắn ta dịu dàng chứ không còn vẻ cay nghiệt điên cuồng khi trước nữa, nhưng Ôn Dương biết đây chỉ là ngụy trang.
Song biết thì có thể làm sao, dường như cảm giác của anh đối với hắn ta dần trở nên kỳ lạ...
Ôn Dương buông tay ôm Trình Doãn Triết ra, lui ra vài bước, cắn môi cúi thấp đầu.
“Em sao vậy?” Trình Doãn Triết thắc mắc xoa đầu Ôn Dương.
Gượng gạo né tay của hắn ta, Ôn Dương ngẩng đẩu, ánh mắt ngập ngừng, hai tay nắm áo sơ mi, cố gắng để giữ mình bình tĩnh nói: “Chủ nhân, anh muốn liếm núm vú em ạ?”
Trình Doãn Triết chợt nín thở, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt tái nhợt của Ôn Dương, mắt hắn tối lại. Hắn tới gần Ôn Dương, khẽ đặt môi lên má anh, khàn giọng nói: “Em muốn tôi ăn thuốc mỡ bôi bên trên à?”
Ôn Dương sững sờ, sau đó lại nghe hắn ta dụ dỗ: “Ngoan nào, để tôi bôi thuốc, tôi sẽ không làm gì em cả, nên...em không cần phải vậy.”
“Dạ.” Không biết vì sao, Ôn Dương lại chọn tin tưởng Trình Doãn Triết. Anh vô thức đưa tay kéo khóa quần rồi cởi quần xuống, chỉ mặc độc một cái quần lót đưa lưng về phía Trình Doãn Triết đoạn cúi người tựa lên bồn rửa tay, chổng mông lên.
Trình Doãn Triết hít sâu một hơi, đè xuống sóng gió đang nổi cuồn cuộn nơi đáy lòng, ngón tay rờ qua vết cắn sâu trên xương cụt. Ôn Dương giật nảy mình, suýt nữa thì nhũn chân, yếu ớt nói: “Đừng...”
“Không phải sợ, tôi không chạm vào đây.” Đối với phản ứng của Ôn Dương, Trình Doãn Triết sung sướng mỉm cười. Hắn vòng qua vết cắn kia, rờ xuống kéo quần lót Ôn Dương ra, nhíu mày nhìn cánh mông ứ bầm lồ lộ rồi xoa bóp giống như xử lý vết bầm trên bụng Ôn Dương khi nãy.
“Ưm...đau...” Ôn Dương cau chặt mày, không khỏi rên ra tiếng.
“Đã như vậy rồi mà em còn gắng gượng đi quay phim?” Trình Doãn Triết cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương, nhẹ nhàng vỗ một cái lên mông Ôn Dương, bất đắc dĩ nói.
Đứng lên mặc lại quần, Ôn Dương ấm ức lên án: “Anh đánh em đau quá...”
“Sau này mà hư nữa thì tôi còn đánh em, biết sai chưa?” Trình Doãn Triết nheo mắt cảnh cáo. Hắn tiến lên cài cúc áo cho Ôn Dương, rồi bế bổng Ôn Dương lên, đi ra khỏi phòng tắm đặt lên giường, sau đó thì thầm dỗ dành: “Quay phim cả sáng rồi, giờ em ngủ một lát đi, đến tầm một giờ tôi sẽ gọi em nhé.”
“Không muốn.” Ôn Dương ôm chặt cổ hắn không chịu buông, anh ghé vào lòng Trình Doãn Triết dụi dụi, hơi như làm nũng nói: “Em không ngủ được, anh nằm cùng em đi mà?”
“Được rồi.”
Trình Doãn Triết cười cưng chiều rồi vén chăn lên ôm Ôn Dương nằm xuống. Đoạn hôn khẽ lên trán Ôn Dương, khẽ nói: “Nào, ngủ đi!”
“Dạ...” Ôn Dương ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khóe môi cong cong.