......
“Vâng, em sẽ đi phỏng vấn.” Ôn Dương kết thúc trò chuyện với Du Hồng Phi, mệt mỏi kéo va-li về nhà ở thành phố S. Vừa hôm qua, Ôn Dương hoàn thành nhiệm vụ quay chụp ở đoàn phim <Mặt trời đỏ>, đóng máy trước thời hạn. Ôn Dương và đoàn phim ăn một bữa liên hoan đóng máy, rồi ngay hôm sau bay về thành phố S để chuẩn bị cho buổi thử vai một bộ phim mới.
Ra khỏi thang máy, Ôn Dương lấy chìa khóa mở cửa. Sau khi đi vào, anh ngạc nhiên thấy có đôi giày ở cửa. Môi mím lại, anh bình tĩnh bước vào...
Nghe tiếng đóng cửa, Tạ Hàn Linh đang ngồi xem kịch bản ở phòng khách đứng lên, cứng đờ nhìn về phía Ôn Dương. Anh mặc một bộ quần áo thường phục màu lam nhạt, dáng người cao ráo thẳng tắp, khuôn mặt mệt mỏi khẽ cong môi luôn giữ nụ cười dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm đang chăm chú bình tĩnh nhìn y. Trong nháy mắt, Tạ Hàn Linh suýt sụp đổ, y không biết được lúc này Ôn Dương thấy mình thì tức giận hay căm hận. Khuôn mặt tươi cười khó mà đoán được kia khiến đáy lòng y khủng hoảng không thôi, y thấy mình như kẻ có tội...Không, y chính là kẻ có tội.
“Em tới đây lúc nào?” Ôn Dương buông va-li, rót một cốc nước cho Tạ Hàn Linh, sau đó ôn hòa hỏi.
Tạ Hàn Linh ngây người, y nhìn cốc nước Ôn Dương đưa tới, rồi lại cúi đầu. “Sáng nay.”
“Ừm. Em chờ một lát, anh đi cất đồ.” Ôn Dương dường như không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tạ Hàn Linh, áy náy nói một câu với đối phương rồi mang theo va-li vào phòng ngủ.
Một lát sau, sắp xếp xong đồ rồi đi ra ngoài, Ôn Dương vẫn thấy Tạ Hàn Linh cúi đầu như khi nãy. Anh cũng không nói gì, cầm điện thoại lên vừa gọi điện vừa hỏi Tạ Hàn Linh: “Anh gọi đồ ăn đây, em muốn ăn gì?”
Tạ Hàn Linh chỉ im lặng nhìn chằm chằm cốc nước trong tay.
“Thôi được rồi, vậy để anh tự gọi nhé.” Ôn Dương thu tầm mắt, cầm tấm phiếu cơm nói chuyện với chủ quán trong điện thoại. Tạ Hàn Linh thấy vẫn như trước đây, Ôn Dương đều gọi những món y thích ăn.
“Vâng, đúng rồi, những món đó ạ, được ạ, cảm ơn bác.” Ôn Dương cúp điện thoại, thấy cổ tay mình bị Tạ Hàn Linh nắm lấy, ngón tay đối phương khẽ run rẩy trở nên trắng bệch, anh mới khó hiểu: “Tiểu Hàn?”
“Em xin lỗi...” Tạ Hàn Linh cúi đầu khàn khàn nói, giọng nói lạnh như băng trước kia giờ xuất hiện cảm xúc chập chùng mãnh liệt. Trong mấy tháng này, áy náy, đau khổ như con rắn độc lạnh lẽo quấn chặt lấy y khiến y ngạt thở.
“Ừ?” Ôn Dương mỉm cười, âm mũi gợi cảm giương lên. Dáng vẻ dịu dàng này khiến Tạ Hàn Linh cảm thấy có lẽ Ôn Dương cũng không hề trách y, tựa như chưa từng có gì xảy ra cả, chỉ là ảo giác của y thôi...Y không hề phản bội, không hề nhận được cuộc gọi của gã đàn ông kia, mà Ôn Dương vẫn còn thương y...
...
Tạ Hàn Linh cởi cúc áo trước ngực Ôn Dương, hai chân hứng tình quấn lên hông Ôn Dương, đợi anh dịu dàng vuốt ve chiếm hữu mình.
Ngay sau đó, Ôn Dương chợt dừng lại.
“Xin lỗi, anh thấy hơi mệt.”
Ôn Dương hôn lên trán Tạ Hàn Linh một cái, áy náy nói. Sau đó anh mím chặt môi, không để ý tới vẻ mặt thất vọng bất mãn của Tạ Hàn Linh, đứng lên vào phòng tắm.
Hai tay chống lên bồn rửa mặt, Ôn Dương ngẩng đầu nhìn người thanh niên mang nét mặt mỏi mệt trong gương, đôi mặt tràn đầy những cảm xúc áp lực nặng nề.
Khi anh nhìn thấy Tạ Hàn Linh bèn sắm vai Ôn Dương trước kia, kỹ thuật diễn của anh xuất chúng, anh làm được.
Thế nhưng...chuyện tình dục, anh không làm được...
Anh không có chút ham muốn nào nổi với Tạ Hàn Linh, thậm chí còn chống cự sự đụng chạm của đối phương, anh sợ...
Anh sợ cái gì?
Rốt cuộc anh đang sợ cái gì?!
Ôn Dương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Anh dựa vào ý chí kiên định mà bình ổn lại nỗi hoảng loạn lo lắng trong lòng. Mở mắt ra lần nữa, ánh mắt anh lại điềm đạm lạnh nhạt. Nhưng cùng lúc là chút thay đổi, bên trong vẻ điềm đạm còn kèm theo thấp thoáng u ám.
Mà sự u ám đó vẫn đang đợi mỗi giây mỗi phút để hoàn toàn bùng nổ.
Ngày đó rất nhanh đã tới.
Sau khi đoàn phim <Mặt trời đỏ> đóng máy, ngay lập tức Ôn Dương chạy vội các hoạt động tuyên truyền của đoàn phim, đến khi tuyên truyền kết thúc, Ôn Dương lại chuẩn bị mấy ngày cuối tuần. Tại khoảng nửa năm sau, bắt đầu từ tháng 7 gia nhập đoàn phim.
Đỗ Cách là một người nóng nảy hung dữ, ông rất nghiêm khắc xét nét trong quá trình quay phim. Mặc dù người có kỹ năng diễn xuất áp đảo cả diễn viên lão luyện như Ôn Dương cũng bị đạo diễn Đỗ mắng cho xối xả, thậm chí còn yêu cầu quay đi quay lại liên tục, đến khi nào kết quả khớp với suy nghĩ của ông mới được sang cảnh tiếp theo.
Bởi vậy nên tiến độ quay chụp của đoàn phim vừa chậm chạp vừa gian nan. Ôn Dương trong khoảng thời gian này cũng phải bận rộn mệt mỏi nên không có thời giờ để quan tâm tình huống của Tạ Hàn Linh. Anh cũng chỉ biết Tạ Hàn Linh đang tranh cãi với công ty cũ vì vấn đề tiền bồi thường.
“Cuối cùng cũng xong, đạo diễn yêu cầu khiêm khắc ghê thật, xong bộ này chắc tôi mất toi nửa cái mạng...” Mới vừa kết thúc quay chụp, nam diễn viên chính vỗ vai Ôn Dương, uể oải nói: “Hiếm được hôm bác đạo diễn tâm trạng tốt cho nghỉ nửa ngày, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm không?”
Ôn Dương nghĩ hẳn buổi chiều không còn chuyện gì nữa, đang định đồng ý thì điện thoại trong túi rung lên. Anh áy náy cười cười với đối phương, đi qua một bên nhận điện thoại: “A lô?”
“Ôn Dương, anh có về được không?” Bên kia là Tạ Hàn Linh, từ ngày đoàn phim <Mặt trời đỏ> đóng máy, Ôn Dương và đối phương lại quay về sinh hoạt hồi trước, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nếu phải nói có gì đó thay đổi, thì chính là không có chuyện phòng the nữa.
“Có, vậy em tới nhà anh đi, đúng lúc buổi chiều anh rảnh.” Ôn Dương cúp điện thoại, nhớ tới giọng nói hơi kỳ lạ ban nãy của Tạ Hàn Linh, nhíu mày.
Đến giờ, Tạ Hàn Linh vẻ mặt tiều tụy đứng ở cửa chờ anh, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.
“Sao em không vào?” Ôn Dương sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của Tạ Hàn Linh, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào.
Cởi áo khoác móc lên kệ áo, Ôn Dương kéo tay Tạ Hàn Linh vào nhà ngồi xuống, rót một cốc nước đưa cho y, lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Là do chuyện tiền bồi thường hợp đồng à?”
“Không chỉ vì chuyện đấy.” Ngón tay trắng bợt của Tạ Hàn Linh nắm chặt cốc nước, giọng nói hàm chứa sự tức giận: “Công ty cũ không chịu để em đi, nếu em mà rời đi, họ sẽ tìm anti-fan dựng chuyện tạo bê bối, còn tăng giá vi phạm hợp đồng nữa...Ở mặt pháp luật, em không hề có phần thắng!”
Ôn Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi, dịu dàng nói: “Tiền đền bù em còn thiếu bao nhiêu, anh có thể...”
“Anh đi gặp hắn đi...” Tạ Hàn Linh cúi đầu, đột nhiên cắt lời Ôn Dương, giọng nói lí nhí.
Ôn Dương không nghe rõ, anh nhíu mày ngờ vực hỏi lại lần nữa: “Em nói gì?”
“Ôn Dương.” Tạ Hàn Linh nắm chặt tay Ôn Dương, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt anh, trong cầu xin còn mang theo chút mong đợi nói rằng: “Ôn Dương, anh giúp em đi cầu xin hắn ta đi, chỉ cần phía Song Ngu chịu giúp em, em sẽ không cần phải lo lắng bị công ty cũ uy hiếp nữa.”
Khi Tạ Hàn Linh nói ra lời kia, Ôn Dương cúi đầu nhìn về phía đôi bàn tay mang nhẫn đôi của hai người, im lặng không nói.
Thái độ im lặng của Ôn Dương khiến Tạ Hàn Linh dần dần thu lại bàn tay đang nắm tay Ôn Dương, giọng nói của y cũng bắt đầu lãnh đạm đi, thậm chí còn là ích kỷ: “Ôn Dương, chẳng phải anh thương em nhất à? Chỉ bảo anh đi gặp mặt gã đàn ông kia một lần thôi mà, dù sao...dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cũng có sao đâu, Ôn Dương, em xin anh được không? Chỉ một lần này thôi, điều này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta...Hay là, chỉ là chuyện nhỏ như này anh cũng không muốn giúp em?”
Ôn Dương vẫn luôn im lặng rốt cục cũng phản ứng. Anh ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa đưa tay xoa khuôn mặt tiều tụy của Tạ Hàn Linh, dịu dàng khẽ nói: “Anh sẽ đi.”
“Ôn Dương!” Trong mắt Tạ Hàn Linh ánh lên sự vui vẻ, y ngầm kích động nắm tay Ôn Dương lần nữa, áy náy nói rằng: “Ôn Dương, xin lỗi, anh biết em không còn cách nào mà, anh sẽ tha thứ cho em đúng không? Giống như lần trước vậy, em biết anh yêu em mà...”
“Ừm.” Ôn Dương rút bàn tay bị Tạ Hàn Linh nắm về, giơ tay lên, dừng vài giây rồi xoa đầu Tạ Hàn Linh và nói: “Chắc em còn có việc, em về trước đi!”
Tạ Hàn Linh cúi người lại gần Ôn Dương, hôn lên khóe miệng anh, khẽ nói: “Ôn Dương, em yêu anh...”
Đến khi Tạ Hàn Linh rời khỏi, cửa được nhẹ nhàng đóng lại, vẻ tươi cười dịu dàng trên mặt Ôn Dương nháy mắt vỡ vụn. Khuôn mặt anh lạnh tanh, chỉ có sự bình tĩnh lạnh nhạt, cởi cái nhẫn trên ngón tay đặt lên bàn trà, đáy mắt Ôn Dương không gợn một làn sóng nào.
“Đây là chuyện cuối cùng anh làm cho em, Tiểu Hàn...”