Nhật Ký Đảo Chính Của Kẻ Đến Sau

Chương 3: Chương 3: Gặp lại




Đi ra khỏi nhà của Lâm Đức Sinh, Du Hồng Phi đưa Ôn Dương quay lại chung cư rồi đi thẳng tới nơi cậu nghệ sĩ hay gây chuyện còn lại.

Sau khi Ôn Dương thấy Du Hồng Phi rời đi, anh lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đoán chắc lúc này Tạ Hàn Linh hẳn đã xuống máy bay rồi, anh soạn một tin nhắn gửi qua, rồi nhìn dãy số điện thoại kia trên màn hình lần nữa mới cất điện thoại đi sau đó vào thang máy.

Khi đến tầng mình ở, Ôn Dương trông thấy từ xa một người đàn ông cao to đang đứng trước cửa nhà anh, có lẽ là nghe được tiếng bước chân của Ôn Dương, hắn quay đầu lại, ánh mắt nóng rực rơi trên người Ôn Dương.

Đôi mắt quen thuộc tràn đầy ác ý phản chiếu trong con ngươi co lại của Ôn Dương, hai tay rũ xuống bên ống quần siết chặt lại. Lúc này đau nhức toàn thân bị Ôn Dương quên đi giờ lại nhói lên từ khắp tứ chi, kích thích thần kinh của anh.

Sự ấm áp trong mắt Ôn Dương dần dần bị thay thế bởi sự lạnh lẽo, anh đi tới trước mặt gã đàn ông kia, nụ cười trên miệng vừa xa cách vừa lãnh đạm: “Không biết giám đốc Trình tới đây có chuyện gì?”

Trình Doãn Triết im lặng nhìn thanh niên trước mặt, ánh mắt càng sỗ sàng hơn. Người thanh niên đối diện hắn vẫn mang vẻ bình tĩnh thản nhiên, trên mặt là nụ cười lễ phép, không hề có vẻ thù hận và tức giận với hắn, tựa như bọn họ chỉ là hai người xa lạ.

Nghĩ vậy, ánh mắt Trình Doãn Triết tối sầm xuống, tròng mắt đen như mực dường như đang chứa đựng một con mãnh thú dữ tợn, gào rống chờ đợi khoảnh khắc được thả ra sẽ ngay lập tức nuốt chửng lấy người thanh niên trước mặt.

“Đương nhiên là...làm em rồi!” Khóe miệng Trình Doãn Triết từ từ cong lên thành một nụ cười gian ác. Vốn ban đầu chỉ là một phút ngẫu hứng đến đây, nhưng khi nháy mắt trông thấy Ôn Dương, hắn đột nhiên trào lên cảm giác thôi thúc muốn xé rách cái mặt nạ giả dối mà người thanh niên này đang mang, nhìn đối phương lộ ra vẻ yếu ớt, giống như dáng vẻ bị hắn giày vò làm nhục đêm hôm qua. Cái cảm giác đẹp đẽ, chinh phục ấy, khiến hắn mê muội không thôi.

Ôn Dương nhíu mày, giọng nói ôn hòa trở nên lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, không có lần sau.”

“Vậy để tôi tạo ra lần sau cho em.” Trình Doãn Triết bước lên trước vài bước, hắn nhận thấy được anh cứng người lại trong nháy mắt, cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu sát bên tai Ôn Dương, ác ý nói rằng: “Chắc em không muốn bị tôi lột sạch quần áo ngoài này đâu nhỉ!”

Hô hấp nóng rực của gã đàn ông khiến Ôn Dương vô thức lui về sau một bước, anh mím chặt môi, không hề nghi ngờ sự chân thật của câu nói kia.

Hắn ta là một kẻ điên!

Con ngươi Ôn Dương lóe lên vẻ sắc lạnh, anh cúi đầu, cuối cùng lựa chọn lấy chìa khóa ra mở cửa.

Nhưng Trình Doãn Triết lại cầm lấy cái tay đang định đẩy cửa của anh bẻ ra sau lưng, đẩy anh một cái làm mặt Ôn Dương áp lên cửa, cơ thể nóng hừng hực của gã đàn ông áp sát vào từ đằng sau dán chặt lên lưng Ôn Dương, hắn xấu xa nói rằng: “Xin lỗi em nhé, tôi hối hận rồi, bé cưng ngoan, em không thấy ở ngoài này thì thú vị hơn à? Ha ha...”

Đột nhiên không kịp đề phòng nên Ôn Dương bị khống chế không thể nhúc nhích, thậm chí giãy giụa cũng không có sức, theo sự tới gần của gã đàn ông, hơi thở xâm lược như dã thú của đối phương bao phủ toàn thân anh, khiến anh tức giận. Nhưng càng giận thì anh càng bình tĩnh nói với hắn: “Tôi sẽ gọi bảo vệ.”

“Em cứ thử xem.” Trình Doãn Triết cúi đầu hôn lên vành tai Ôn Dương, hắn luồn một tay theo eo của Ôn Dương chui vào trong quần áo, như một con rắn độc trơn trượt lạnh băng tham lam vuốt ve ngực của Ôn Dương. Sau đó hắn đẩy hông về trước, khiến cái thứ nóng rực đã dựng lều lên dưới háng cách lớp vải cọ xát vào phía sau Ôn Dương, làm lớp vải quần dán chặt lên cặp mông tạo thành một đường rãnh mông.

“Cút ngay!!”

Hành động của hắn ta khiến Ôn Dương biến sắc. Toàn thân anh căng cứng, hai tay bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, nghiến răng tức giận gầm nhẹ lên với hắn ta.

Sợ hãi, phẫn nộ, nhục nhã, bất lực trong nháy mắt tràn đầy con ngươi đen nhánh của Ôn Dương.

Lại lần nữa.

Cảm giác tuyệt vọng này lại đến...

“Chỉ như vậy mà em đã không chịu được rồi à?” Gã đàn ông cười xấu xa bên tai anh, để đề phòng anh giãy giụa, Trình Doãn Triết bẻ trật khớp một bên vai của Ôn Dương, động tác dứt khoát không nề hà chút nào.

“A!”

Ôn Dương cắn môi, khuôn mặt lạnh lẽo tì lên cửa trước, rên rỉ đau đớn, cánh tay bị trật khớp khiến mồ hôi lạnh trên trán anh không ngừng chảy ra,

“Tôi...tôi chắc ưm...chắc chắn sẽ không tha cho anh!! Ưm a~” Một cái tay khác bị gã đàn ông khống chế siết nắm tay làm gân xanh nổi lên. Ôn Dương cắn chặt răng, thanh âm căm hận trầm thấp đứt quãng bật ra từ đôi môi, nhưng ngay sau đó, bàn tay đang vuốt ve trên người anh của gã đàn ông đột nhiên mò lên ngực anh, đầu v* nhạy cảm bị nắn bóp đùa bỡn, cảm giác lạ lẫm từ nơi đó trào lên khiến Ôn Dương bật thốt ra tiếng rên khẽ, thậm chí cả hơi thở cũng hổn hển.

Dáng vẻ bất lực của Ôn Dương bây giờ lọt vào mắt Trình Doãn Triết trông vô cùng quyến rũ, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy chưa đủ, điều hắn muốn không phải cái này, mà là phá hủy ý chí của đối phương, khiến người thanh niên kiên cường này lộ ra vẻ mặt yếu ớt.

Hắn muốn nhìn thấy cảnh Ôn Dương bị hắn “làm” khóc.

“Tôi tưởng khi em biết không chống cự được thì em phải học cách chấp nhận rồi chứ...” Trình Doãn Triết kéo cổ áo của Ôn Dương ra, hôn lên những dấu hôn hắn để lại từ đêm qua, lời nói xấu xa bỡn cợt như ma quỷ cám dỗ của hắn lúc này như thể đang ý đồ bẻ gãy ý chí vững chắc của Ôn Dương. Trong mắt gã đàn ông ẩn chứa tham muốn đáng sợ. Nghe tiếng thở dốc cố kìm nén của Ôn Dương bên tai, hắn bực bội vươn tay sờ soạng lên vật đã khuất phục dục vọng giữa hai chân Ôn Dương, những ngón tay rắn rỏi khớp xương rõ ràng cách lớp vải bao trùm lên “lều trại”, rờ dọc từ trên thân nóng rực xuống, bàn tay bọc lên hai quả cầu mềm mại bên dưới rồi nắn bóp thô lỗ, cũng không hề đụng vào phần dương v*t mẫn cảm bên trên đang thiết tha mong được âu yếm an ủi.

Đó là một loại tra tấn của dục vọng, như có hàng ngàn con kiến đang chạy trong đầu Ôn Dương.

“Ưm a...Ha...”

Cả đêm hôm trước bị gã đàn ông giày vò khiến dương v*t của Ôn Dương vô cùng mẫn cảm và đau đớn vì sử dụng quá độ, mà lúc này nơi đó đang trướng đau dưới sự đụng chạm của Trình Doãn Triết càng làm Ôn Dương rên rỉ đứt quãng từng tiếng đau đớn, nhưng mà dần dần hô hấp của anh lại trở nên dồn dập, Ôn Dương thậm chí chết lặng không còn cảm giác được đau đớn, khi anh cảm thấy chỗ đó như sắp sửa hỏng mất thì dưới sự ve vuốt của gã đàn ông, khoái cảm khó mà nén nổi truyền từ dưới gốc dương v*t trào lên như làn sóng.

“Ừm a~”

Ôn Dương không tự chủ được bật thốt ra một tiếng rên khẽ, dục vọng đột nhiên được phóng thích, trong quần đã ướt nhẹp nước nhờn. Thân thể anh tê dại, nháy mắt xụi lơ trượt xuống, khoái cảm cuồn cuộn không ngừng rửa sạch đầu óc trống rỗng của anh. Khoảnh khắc bị gã đàn ông kia đỡ lấy ôm vào trong lòng, tâm trạng Ôn Dương rối bời nhắm hai mắt lại, lý trí từ từ bị nhấn chìm.

Nhìn chăm chú vào người thanh niên đang khẽ khép mắt, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn mơ hồ, trong mắt Trình Doãn Triết lóe lên vẻ nguy hiểm, khóe miệng cong lên, hắn cúi đầu cười khẽ ra tiếng: “Trông em lúc này ngoan lắm...Ha ha, mặc dù bên ngoài thì thú vị hơn, nhưng tôi cũng không muốn chọc tức em đâu!”

Trình Doãn Triết vặn chìa khóa mở cửa, sau đó bế bổng Ôn Dương lên đi vào trong nhà.

Hắn dễ dàng tìm được phòng ngủ của Ôn Dương, Trình Doãn Triết thả cậu thanh niên trong lòng lên giường rồi dạo quanh ngắm nghía phòng ngủ của Ôn Dương một vòng. Lúc này Ôn Dương nằm trên giường toàn thân vô lực dùng cánh tay che mắt đã từ từ ổn định lại hô hấp, sự bình tĩnh và lý trí đã quay lại.

Từ trước tới nay Ôn Dương luôn là một người cực kì lý trí, nhưng ở trước mặt gã đàn ông kia dường như chỉ vô dụng.

“Cút ra khỏi đây.” Mặt Ôn Dương u ám, đôi mắt còn tàn lưu lại chút dục vọng lạnh băng, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn ta, không có ý thỏa hiệp.

Trình Doãn Triết dời tầm mắt khỏi giá sách, xoay người nhìn về phía Ôn Dương, cười khẽ nói: “Em có vẻ rất ghét tôi?”

Ôn Dương liếc nhìn dưới háng hắn ta vẫn phồng lên như cũ, môi mím chặt, biểu cảm lúng túng nói rằng: “Không ai sẽ có thái độ tốt với kẻ đã cưỡng bức mình cả.”

“Em có biết hội chứng Stockholm không?” Trình Doãn Triết ngồi ở mép giường, vươn tay dò vào trong quần áo Ôn Dương vuốt ve làn da căng mịn. Hắn cúi người, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào tròng mắt lạnh tanh của Ôn Dương, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, hắn thủ thỉ thân mật như đang nói chuyện với người yêu: “Tôi sẽ biến em thành như vậy, yêu tôi...”

Trình Doãn Triết đứng lên đi tới trước tủ sách, Ôn Dương thấy hành động của hắn thì nhíu mày. “Anh định làm gì?”

“Đừng lo, tôi không làm gì cả.” Trình Doãn Triết lấy khung ảnh từ trên giá sách xuống đặt lên đầu giường, để hai người đang ôm nhau trong ảnh chụp đối diện với Ôn Dương, sau đó hắn cầm lấy cánh tay không bị tháo khớp của Ôn Dương, cúi xuống đè mạnh lên người anh, tay hắn phủ lên bàn tay đã mất đi cảm giác của Ôn Dương, ngón tay đan cài với ngón tay đeo chiếc nhẫn đôi màu bạc kia.

Hắn cười đùa bên tai Ôn Dương: “Để người yêu của em nhìn cảnh em đeo nhẫn đan mười ngón tay với thằng đàn ông khác, bị thằng đàn ông đó xâm phạm nhé!”

“Anh!”

Một nỗi xấu hổ khó tả dần dần trào ra trong lòng Ôn Dương, cảm giác tội lỗi khi phản bội, cũng có cả cảm giác kích thích khi vụng trộm, khiến Ôn Dương căm ghét và chống cự.

“Tôi bảo rồi mà, lần sau tôi sẽ dịu dàng hơn.”

Gã đàn ông cười khẽ một tiếng, vén quần áo trên người Ôn Dương lên, hắn nhìn lồng ngực trắng nõn trải đầy dấu hôn, ánh sáng trong mắt tối đi. Hắn ta cúi đầu xuống lần nữa in lên trên những dấu hôn rực rỡ bá đạo, một tay của hắn vòng ra sau rờ dọc sống lưng của Ôn Dương, mò vào trong cái quần thoải mái rộng rãi, bàn tay ấm áp đặt lên cặp mông tròn trịa mềm mại bắt đầu nắn bóp vần vò.

Thân mình Ôn Dương chợt cứng đờ, sự lạnh lùng trong mắt dần dần tràn ra, nhưng sau đó Trình Doãn Triết đột nhiên há miệng ngậm lấy đầu v* đỏ thắm trước ngực anh, cái lưỡi đẫm nước bọt liếm láp bên trên, một cảm giác tê dại đáng sợ khiến sự lạnh lùng trong mắt Ôn Dương dần tan rã. Anh giãy giụa cố giằng cổ tay ra nhưng vẫn không thoát được cảm giác lạ lùng kia. Sự nhạy cảm từ chỗ đó khiến lý trí của Ôn Dương bị xâm chiếm lần nữa, nhưng Ôn Dương vẫn luôn cắn chặt môi, không kêu rên một tiếng.

“Ưm!”

Trình Doãn Triết cúi người chặn lại cái miệng đang đóng chặt của Ôn Dương, đầu lưỡi ngang ngược chui qua hàm răng, trắng trợn càn quét xâm lược trong khoang miệng ấm áp của anh. Còn bàn tay đang xoa mông Ôn Dương nhân lúc anh phân tâm chống cự lại nụ hôn lưỡi của hắn thì chìa ra hai ngón tay trượt vào khe mông chạm thẳng vào cửa sau nhạy cảm yếu ớt bên dưới rồi nhẹ nhàng vuốt ve nếp uốn phía trên nó.

Hắn không thực sự có ý định đi vào, chẳng qua là không muốn nhìn dáng vẻ rầu rĩ kìm nén không lên tiếng này của Ôn Dương mà thôi. Rốt cuộc thì hắn vẫn thích vẻ hoảng sợ của Ôn Dương hơn.

Lời tác giả: Chủ công trăm phần trăm, không phản công, chỉ là tác giả có fetish thụ liếm cúc công, không chấp nhận được thì cứ việc click back, không mong nhìn thấy bình luận tiêu cực, nếu chấp nhận được thì woa la, chúng ta chung sở thích. (Editor cũng mê fetish này lắm hihi, ai chung sở thích hem:3)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.