Không bao lâu sau, ngoài huyền quan có tiếng mở cửa, Ôn Dương giật mình quay đầu nhìn về phía người thanh niên vừa mở cửa đi vào, trang phục hợp mốt trên người càng làm nổi bật lên vẻ cao ráo của anh ta, tóc mái xõa trước trán, khuôn mặt đẹp trai tinh xảo bao phủ một tầng sương lạnh, nhưng khi nhìn về phía Ôn Dương thì mới tan dần sự lạnh lẽo trong ánh mắt.
Người này không phải là đại diện Du Hồng Phi mà là diễn viên mới nổi Tạ Hàn Linh.
“Sao em lại đến đây vậy?”
Ôn Dương vui mừng vì sự ghé thăm bất ngờ của anh ta, anh đứng lên đi tới rồi đưa tay thân mật vuốt vành tai của Tạ Hàn Linh, sau đó theo thói quen như mọi khi cúi đầu hôn nhẹ lên môi đối phương, nhưng ngay lập tức anh đột nhiên dừng lại.
Vì kí ức đêm hôm qua nên khi đối mặt với Tạ Hàn Linh khiến đáy lòng anh sinh ra cảm giác hổ thẹn và phản bội đối phương. Dù trong lòng mệt mỏi nhưng ngoài mặt anh vẫn tươi cười như không có gì.
Anh không hôn xuống mà chuyển lên chạm khẽ môi lên trán Tạ Hàn Linh.
Tạ Hàn Linh nhíu mày, trong mắt là vẻ thắc mắc: “Anh sao vậy?”
“Anh bị cảm nhẹ, không muốn lây cho em.” Ôn Dương giấu đi cảm xúc ngổn ngang trong mắt, ngón tay vuốt ve khóe môi của Tạ Hàn Linh, dịu dàng giải thích bằng giọng nói khàn khàn.
“Ừm.” Tạ Hàn Linh gật đầu, không nói thêm gì nữa mà bước vào phòng ngủ của Ôn Dương.
Trong mắt Ôn Dương thoảng chút thất vọng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Anh đi theo dựa vào cửa phòng ngủ nhìn Tạ Hàn Linh đang khom lưng tìm kiếm gì đó, nhướn mày hỏi: “Em đang tìm gì thế?”
Tạ Hàn Linh ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Dương, cau mày. “Lần trước em quên hộ chiếu ở phòng anh.”
Ôn Dương cười bất đắc dĩ, đi tới lấy ra từ ngăn kéo tủ quần áo một quyển hộ chiếu đưa cho Tạ Hàn Linh rồi nở nụ cười ấm áp mang vẻ cưng chiều nói: “Anh vẫn đang đợi xem chừng nào thì em mới nhận ra đây!”
Tai Tạ Hàn Linh đỏ ửng, mím môi quay mặt đi.
“Em đi luôn hôm nay à?” Ôn Dương nhớ tới lịch trình gần đây của Tạ Hàn Linh, hỏi.
“Vâng, đoàn phim muốn em đến sớm để chuẩn bị.” Tạ Hàn Linh nhận lấy hộ chiếu, mặt không thay đổi đáp lời.
Ôn Dương dợm nói thêm gì nữa nhưng lại đột nhiên liếc thấy cái cổ trắng nõn thon dài dưới lớp áo của Tạ Hàn Linh trống không, không hề đeo cái vòng bạc treo nhẫn. Anh nhìn chằm chằm vào đó, từ từ cau mày, rồi lại nhìn vào khuôn mặt Tạ Hàn Linh vẫn dửng dưng, thái độ bình thường tựa như đang chào buổi sáng mà hỏi một câu: “Sao em không mang nhẫn thế?”
Tạ Hàn Linh sửng sốt, sờ vào chỗ đeo nhẫn trước đây, rồi nhìn vào ngón tay đeo nhẫn của Ôn Dương, trong mắt anh ta lóe lên một điều gì đó, nhưng rồi chỉ thản nhiên à một tiếng, nói rằng: “Em thấy sắp sửa quay phim nên mới tháo xuống.”
“Vậy sau khi đóng máy quay xong em phải nhớ đeo lại đó, anh kiểm tra đấy nhé.” Bàn tay Ôn Dương khẽ ấn xuống gáy của Tạ Hàn Linh, hai trán chạm nhau, đôi mắt dịu dàng nghiêm túc nhìn vào ánh mắt bình thản của Tạ Hàn Linh, thấy trong đó nổi lên từng gợn sóng, anh vuốt ve cái tai nóng bỏng của đối phương, ra vẻ nghiêm túc nói vậy.
Cảm giác được hơi thở nóng rực của người kia phun lên mặt mình, trước mũi là mùi hương hormone quyến rũ đặc trưng của anh, trong mắt Tạ Hàn Linh lộ vẻ bối rối, anh ta chống cự đẩy Ôn Dương ra, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng đi vài phần: “Em phải đi đây.”
Sau khi cảm nhận được sự từ chối của Tạ Hàn Linh, Ôn Dương thầm nhíu mày, anh tiễn Tạ Hàn Linh ra cửa, mỉm cười nhìn đối phương đi giày, mở cửa. Thấy Tạ Hàn Linh chuẩn bị rời đi, anh mới mở miệng gọi lại: “Chờ tí đã.”
Tạ Hàn Linh quay đầu lại thắc mắc nhìn anh.
Ôn Dương đi dép lê ra, vuốt mái tóc ngắn lộn xộn của Tạ Hàn Linh, anh nheo đôi mắt cười ấm áp nói rằng: “Nhớ phải tự chăm sóc tốt bản thân em nhé.”
“Vâng.” Tạ Hàn Linh gật đầu qua loa, gượng gạo lùi về sau một bước, tránh khỏi cử chỉ thân mật của Ôn Dương, cúi thấp đầu, không hề nhìn Ôn Dương cái nào mà xoay người ra khỏi cửa.
Đến khi cánh cửa đóng lại trước mắt, Ôn Dương mới quay lại phòng khách xem tiếp bộ phim đang chiếu dở trước đó, là một bộ phim văn nghệ thời trẻ của đạo diễn Lâm, đã từng thất bại tại rạp chiếu phim nhưng lại bất ngờ được đề cử ở Giải thưởng Kim Ưng quốc gia.
Đến khoảng mười giờ chuông cửa vang lên, Ôn Dương mở cửa thì như trong dự liệu thấy được người đại diện của anh khoan thai tới chậm.
“Xin lỗi xin lỗi nhé, vừa nãy anh có chuyện phải xử lý.” Du Hồng Phi giơ lên hộp cơm trong tay, đứng ở ngoài cửa nói rằng: “Đúng lúc gần trưa rồi nên anh mua luôn cơm mang đến.”
“Anh vào nhà đi đã!” Ôn Dương nhận lấy hộp cơm trên tay đối phương, xoay người đi vào trong nhà.
Đóng cửa lại, thay giày, Du Hồng Phi mới vội vàng theo sau Ôn Dương, anh ta thấy phụ đề bộ phim đang chiếu trong phòng khách thì nhìn về phía Ôn Dương. “Có vẻ em rất xem trọng lần thử vai này.”
“Chẳng qua đúng lúc có bộ phim này của đạo diễn Lâm nên em tiện thể lấy ra xem luôn ấy mà.” Ôn Dương tiện tay cầm điều khiển lên tắt ti vi rồi ngồi xuống cẩn thận lật xem kịch bản Du Hồng Phi mang tới.
Bộ phim <<Mặt trời đỏ>> mà Lâm Đức Sinh đang lên kế hoạch quay lấy đề tài phá án bối cảnh thời dân quốc, kể về một vị thám tử cà lơ phất phơ và những người bạn của anh ta nhân một lần điều tra một vụ án kiện mà khám phá ra các âm mưu phía sau nó, có hài hước, có tình cảm nhưng cũng mang cả ý nghĩa sâu sắc, có thể nói đây là một bộ phim trinh thám hồi hộp nhưng không mất đi tính hài hước.
Mà nhân vật nam phụ Ôn Dương định thử vai là một người lính trẻ tuổi tên Tống Triều, bình tĩnh tỉnh táo, cố chấp phải bắt bằng được kẻ cầm đầu phía sau âm mưu, dù khinh thường nam chính nhưng vẫn giúp đỡ lúc hoạn nạn, mà kết cục cuối cùng của anh lại là bị cấp trên của mình hãm hại chết, mang theo tiếc nuối và không cam lòng.
“Thế nào?” Du Hồng Phi đứng cạnh hỏi.
Ôn Dương khép lại kịch bản, trầm ngâm chốc lát rồi đột nhiên cười nói: “Nhân vật này được coi là bước ngoặt quan trọng của bộ phim, tính cách cũng rất đặc sắc, có lẽ là một thử thách rất thú vị.”
“Em có hứng thú là tốt rồi. Thôi, tạm thời đừng nói chuyện này nữa.” Du Hồng Phi lấy ra vài hộp thuốc từ trong túi xách đặt lên bàn trà, quan tâm nói: “Anh mang theo một ít thuốc đây, em uống thuốc đi đã, ít nhất cũng không làm ảnh hưởng đến buổi thử vai.”
Ôn Dương liếc nhìn mấy hộp thuốc kia, rồi chọn một vỉ thuốc cảm lạnh bình thường trong đống đó uống với nước, tuy nói bị cảm chỉ là lấy lý do nhưng lỡ mà bị cảm thật thì uống một viên cũng không sao. Lại ngậm thêm một viên trị đau họng, Ôn Dương buồn cười nói với Du Hồng Phi: “Cảm ơn anh, nhưng mua nhiều thuốc thế này chắc tốn nhiều tiền lắm hả!”
Vừa dứt lời, khuôn mặt già của Du Hồng Phi đã nhăn cả lại, anh ta đau khổ than vãn với Ôn Dương: “Thế đã là gì, cả tháng sinh hoạt phí này của anh đi tong rồi đây, mà anh cũng không biết em bị sao nên cứ đi mua lung tung một đống, còn không báo cho công ty thanh toán nữa chứ...”
Ôn Dương liếc mắt nhìn anh, lười tiếp lời.
Nhắc đến Du Hồng Phi thì anh ta cũng được xem như là người đại diện cho nghệ sĩ hạng B, tiền lương không đến nỗi nào, nhưng ai bảo nghệ sĩ của anh ta trừ Ôn Dương ra còn có một người mới thích gây chuyện tạo scandal khắp nơi - Tề Lương chứ, cũng bởi vì cậu ta mà Du Hồng Phi bị công ty phạt không biết bao nhiêu tiền, bây giờ cuộc sống thành ra túng quẫn.
“Thế hôm nay anh không đi theo Tề Lương không sao chứ?” Ôn Dương nhướn mày hỏi.
“Không sao, anh tìm cho thằng nhóc đấy một quảng cáo rồi, có Tiểu Lưu đi theo chắc không xảy ra gì nghiêm trọng đâu, vả lại buổi thử vai lần này của em quan trọng hơn.” Được quản lý một diễn viên ngoan ngoãn không gây rắc rối không cáu kỉnh như Ôn Dương, đương nhiên Du Hồng Phi vui mừng không kịp, nhưng vừa nghĩ đến người còn lại là anh ta lại thấy bất lực.
Nói đến chuyện thử vai, Du Hồng Phi tỏ vẻ nghi ngờ nói: “Nhắc mới nhớ, không hiểu sao công ty lại để cơ hội thử vai của bộ phim lớn này cho em, cái vai diễn nhân vật này đâu phải thích giao ai thì giao đâu, anh cứ thấy như đang nằm mơ ấy. Chắc giờ này mấy người còn lại trong công ty ghen tỵ lắm rồi đây.”
“Có lẽ là cơ hội của em đã tới rồi! Như anh nói trong điện thoại ấy.” Ôn Dương tao nhã ngồi vắt chéo chân trên sô pha, tay trái chống đầu, đôi mắt dịu dàng híp lại, đuôi lông mày giương lên, nói đùa với Du Hồng Phi.
Song những ngón tay nắm kịch bản của anh đang siết chặt lại, làm hằn rõ vết nhăn lên tờ giấy.
“Cũng đúng.” Du Hồng Phi không hề nhận thấy điều gì khác thường, nhìn đối diện từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của Ôn Dương đều lộ vẻ thanh tao quyến rũ, anh ta nhớ đến lúc ban đầu khi lựa chọn đối phương cũng vì bị hấp dẫn bởi thần thái quyến rũ đặc biệt của anh. Tuy đã quen biết với Ôn Dương hơn bốn năm, nhưng Du Hồng Phi vẫn chưa thôi cảm thán về sự xuất sắc của Ôn Dương, chỉ là anh còn thiếu một chút may mắn mà thôi.
Cuối cùng, thời vận đã tới.
“Vâng.” Ôn Dương tiếp tục cúi đầu xem kịch bản, nghiền ngẫm tính cách của nhân vật mình sắp sửa thử vai, tưởng tượng xem làm sao để có thể đắp nặn nên đặc trưng của nhân vật này một cách hoàn hảo.
Ăn cơm xong đến khoảng một giờ chiều, Du Hồng Phi lái xe đưa Ôn Dương đến nhà của đạo diễn Lâm Đức Sinh. Người mở cửa là vợ của ông, bà cười hiền hậu với hai người rồi dẫn họ vào nhà.
Khi bước vào thì thấy Lâm Đức Sinh đang ngồi trong phòng khách thảo luận gì đó với một người đàn ông trung niên cầm kịch bản, mặc dù hai người Ôn Dương đi vào cũng không hề liếc mắt một cái.
Người ở cái tuổi này như Lâm Đức Sinh chính là kiểu hay thích tự quyết cố chấp, coi thường nhất là mấy minh tinh hạng ba tối ngày a dua nịnh hót, hơn nữa vốn ông cũng khó tính, nhìn thấy Ôn Dương tự nhiên từ đâu bị nhét vào phim của mình thì càng không nể mặt, ngay lập tức lựa chọn làm lơ anh.
Ôn Dương mỉm cười đứng bên cạnh, không để ý thái độ lạnh lùng của Lâm Đức Sinh mà nghiêng tai nghe hai người họ thảo luận, đa số đều là một vài vấn đề trong kịch bản và biện pháp xử lý.
Qua chừng nửa tiếng đồng hồ, khi hai người kia kết thúc câu chuyện, họ giương mắt lên thấy Ôn Dương đứng bên cạnh vẫn bình tĩnh tự nhiên thì không khỏi thầm kinh ngạc. Họ cho rằng hẳn lúc này đối phương đã từ bỏ rời đi, dẫu cho không bỏ đi thì cũng sẽ tỏ thái độ khó chịu gây ồn ào, dù sao thì đức hạnh của cái loại diễn viên đi cửa sau như này phải thế mới đúng.
Nhưng ngoài dự đoán, người trước mắt vẫn tươi cười đứng đó, lưng thẳng tắp, không có một chút tức giận. Phong thái và sự bình tĩnh này khiến hai ông không khỏi sinh ra vài phần thiện cảm với Ôn Dương, mặc dù cậu diễn viên này không có tài năng gì đi nữa song thái độ của cậu vẫn làm người ta phải xem trọng.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh Lâm Đức Sinh gật đầu với Ôn Dương, lịch sự nói rằng: “Cậu là diễn viên tới thử vai nhân vật Tống Triều đúng không! Chào cậu, tôi tên Trần Liêu, là biên kịch của bộ phim này, cậu tới rồi thì hãy thử nói một chút lý giải của cậu về nhân vật Tống Triều cho chúng tôi nghe nhé.”
Ôn Dương gật đầu, hồi tưởng lại một ít đoạn ngắn trong kịch bản rồi nói ra ý kiến của mình: “Dạ bác Lâm, bác Trần, cái nhìn của cháu với nhân vật Tống Triều chỉ có một, đó là anh ấy là một người lính. Tuy hơi phiến diện, nhưng đây cũng là bản chất của nhân vật này. Tống Triều nghiêm khắc với sự tư lợi, mang lòng kiêu hãnh của một người lính, quan trọng hơn cả là lòng trung thành. Mà cũng bởi vì Tống Triều trung thành, phục tùng, vậy nên dù cuối cùng có cảm nhận được điều không ổn nhưng vẫn chưa từng nghi ngờ cấp trên của mình. Anh ấy trung thành, song lại là ngu trung, cũng chính điều này dẫn tới cái chết của anh...Cảm nhận của cháu là vậy ạ, nếu có gì sai sót mong hai bác chỉ bảo ạ.”
Lâm Đức Sinh nghe anh nói, gật đầu tán đồng. Cậu diễn viên này nói đúng một điểm, đó chính là Tống Triều ngu trung.
“Cũng không phải chưa từng nghi ngờ.” Trần Liêu im lặng chốc lát rồi nói: “Tống Triều từng nghi ngờ, có thể đã biết mệnh lệnh là một cái bẫy, nhưng vậy thì sao?”
Ôn Dương nghiêm túc lắng nghe, không khỏi tiếp lời: “Bời vì anh ấy là một người lính...”
“Đúng vậy.” Trần Liêu gật đầu nói: “Chính bời vì Tống Triều là một người lính, mà bản chất của người lính là phải phục tùng mệnh lệnh, cho dù anh ta biết đó là sai lầm.”
Thấy Trần Liêu nói xong, Lâm Đức Sinh mở kịch bản ra chỉ vào một đoạn khi Tống Triều và nam chính Lâm Tam lần đầu gặp nhau, rồi nói với Ôn Dương: “Lý giải của cậu là đúng, vậy bây giờ cậu diễn thử cảnh này cho chúng tôi xem.”
“Vâng ạ.”
Ôn Dương lui về sau hai bước, trong hai bước đó khí chất trên người anh từ ôn nhuận như ngọc(*) biến thành vẻ nghiêm cẩn sắc bén độc thuộc về người lính. Anh đứng đó, lưng thẳng tắp, đôi môi mím chặt, cằm khẽ nâng toát lên vẻ lãnh đạm kiêu ngạo từ tận xương tủy, còn đôi mắt sắc bén như chim ưng đang bình tĩnh nhìn đối diện, không mang một chút cảm xúc gì.
(*) Gốc là 温润如玉 (nếu chỉ người): người này tính tình ôn hòa, tính cách ngôn từ thái độ không nghiêm khắc không hung dữ, tạo cảm giác thân thiết gần gũi cho mọi người.
Anh là Tống Triều, anh cũng là một người lính!
Như có người đang nói gì bên cạnh, Ôn Dương nghiêng tai nghe một lát xong, trán nhăn lại, quay về không khí phía trước nói một câu lạnh lùng: “Tên vô lại Lâm Tam?”
Dứt lời, Ôn Dương ngay lập tức thu lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trong mắt, khuôn mặt trở về nét điềm đạm mọi khi, khóe miệng cong lên, ngoan ngoãn nhìn về phía hai người Lâm Đức Sinh và Trần Liêu, lễ phép nói: “Phần diễn của cháu đã xong rồi ạ.”
Bấy giờ Lâm Đức Sinh mới hoàn hồn lại từ cảm xúc kinh ngạc vô cùng, ông cẩn thận quan sát lại cậu thanh niên trước mặt lần nữa, gật đầu.
Về kỹ năng diễn xuất của Ôn Dương, quả thật làm ông phải kinh ngạc không thôi, nhưng điều khiến ông càng ấn tượng hơn chính là tốc độ nhập vai của đối phương, chỉ có người mang thiên phú bẩm sinh có khả năng hiểu rõ hoàn toàn nhân vật mới có thể làm được.
“Đây chính xác là Tống Triều trong tưởng tượng của tôi rồi!” Mắt Trần Liêu sáng rực, phấn khích kêu lên. “Tôi quyết định rồi, cậu sẽ đóng vai Tống Triều, chỉ có cậu là mang lại cảm giác kia...”
Sau khi nhận được sự đồng ý, Ôn Dương cũng không lộ vẻ mừng rỡ quá trên mặt mà anh chỉ cười tươi hơn, thái độ khiêm tốn nói rằng: “Cháu cảm ơn hai bác ạ, cháu sẽ cố gắng hết sức diễn tốt vai này.”
“Được, chúng tôi trông mong vào nhân vật Tống Triều của cậu!” Trần Liêu hài lòng gật gật đầu, liên tục nói vài tiếng được.
...
Lời tác giả: Lần đầu viết chủ đề showbiz cũng là lần đầu đăng truyện trên Hải Đường và Long Mã, có một số chỗ không hiểu lắm, mong mọi người thông cảm tha lỗi nhé!