Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 45: Chương 45: Bà xã đại nhân




Bộ phận phụ trách nội dung mục mỹ phẩm của tạp chí RQ quả nhiên đã dịch nội dung từ một bài viết của Nhật Bản ra làm của mình, không ghi rõ nguồn vào. Nhưng bên họ không dịch bài từ tạp chí Nhật Bản nào ra hết mà là lấy từ video mỹ phẩm của Nhật trên Youtube.

Thông thường người ta xem video về make up cũng sẽ không nhớ rõ từng lời beauty blogger đã nói qua, thế nên có thể suy ra được chuyện sao chép này đã được thực hiện vô cùng cẩn thận. Chỉ có cái là trình độ người dịch không tới, mắc toàn lỗi dịch sai dẫn đến bị người trong nghề phát hiện ra được.

Ngoài ra, quan điểm về một loại phấn mắt có thể được dùng như son môi của beauty blogger nọ là điểm rất mới lạ. Vậy nên fan hâm mộ vừa đọc đã nhận ra ngay RQ chắc chắn đã sao chép vô cùng trắng trợn.

Chuyện sau đó thì đơn giản rồi, beauty blogger nọ nhanh chóng đăng tải video mới, trước hết nhằm vạch trần tính bất cập trong nhận thức về bản quyền, sau là để lên tiếng cảm ơn người đã phát hiện và lan truyền cho mọi người biết chuyện sai trái này, cuối cùng hy vọng người xem sẽ có ý thức tôn trọng và bảo vệ bản quyền hơn.

Một subteam tiếng Nhật có tiếng trong nước đã dịch lại, đồng thời làm thêm các biện pháp truyền thông để phổ biến rộng rãi sự việc trên. Nhờ đó, sự chú ý của dư luận ngay lập tức nhắm về tạp chí RQ.

RQ không đến mức phải chịu trách nhiệm trước pháp luật vì tai tiếng này. Tuy nhiên, họ phải trả giá bằng việc danh tiếng bị hủy hoại, báo chí lẫn mạng xã hội liên tục chĩa mũi dùi công kích.

Chuyện hợp tác với A Xã bây giờ dùng đầu gối cũng nghĩ ra được, Văn Giai Hiên nhận được tin tức chính thức từ Bạch Tư Quân, cực kỳ mát lòng mát dạ.

Lần kéo tài trợ trước Văn Giai Hiên cũng chỉ là người giắt mối bắc cầu, cuối cùng Chương Trí Đào mới là người bàn ra hợp đồng hợp tác. Nhưng lần này một mình cậu đã lãnh đạo rồi tự giải quyết sạch sẽ đối thủ cạnh tranh, hơn nữa cũng là người của riêng cậu tham gia giải quyết.

Văn Giai Hiên ngồi dựa trên tay vịn sofa, lướt nhìn top search Weibo đang tràn đầy #RQ_sao_chép_Nhật_Bản #Bản_quyền_nội_dung, tâm trạng chợt có chút bối rối.

Kể từ khi tốt nghiệp đến nay, xã hội tàn nhẫn khiến Văn Giai Hiên nhận ra khả năng sinh tồn của cậu chỉ vỏn vẹn là con số không. Và nếu như không có cơ may gặp được Võ Trạch Hạo, khả năng cậu trở thành một đứa nhóc chưa trưởng thành dễ bị lừa gạt là rất lớn.

Thế nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác, lần đầu tiên trong đời Văn Giai Hiên trải nghiệm được cảm giác bản thân thật sự hoàn thành một chuyện, không còn kiểu giải quyết mọi thứ vô căn cứ như trước kia nữa.

“Hôm nay em muốn ăn gì để tôi ra siêu thị mua?” Võ Trạch Hạo ngồi trên sofa, đưa tay ra gãi gãi cằm Văn Giai Hiên. Trước đây hắn chưa từng hỏi cậu muốn ăn gì, cho nên không khó nhìn ra hiện giờ tâm trạng của hắn đang rất tốt.

“Em muốn ăn cua to.” Văn Giai Hiên híp mắt lại, có vẻ rất hưởng thụ đãi ngộ hiếm có này.

“Được.” Võ Trạch Hạo thu tay về, “Nghe lời bà xã.”

Văn Giai Hiên chồm khỏi sofa, hai tay chống lên lưng ghế, nhìn chằm chằm Võ Trạch Hạo hỏi: “Anh gọi em là gì cơ?”

“Bà xã.” Võ Trạch Hạo nắn nắn hai bên má của Văn Giai Hiên.

“Anh gọi sai rồi.” Tiểu đồng chí Văn Giai Hiên nghiêm túc nói.

“Sai chỗ nào?” Võ Trạch Hạo nhíu mày, “Em không phải bà xã của tôi?”

“Đương nhiên là phải rồi, but,“ Văn Giai Hiên ôm lấy cổ Võ Trạch Hạo, giọng nói trở nên mềm nhũn, “Anh cũng nên tuyên dương phát thưởng em chuyện tạp chí RQ lần này chứ đúng không?”

“Ừm.” Võ Trạch Hạo ôm lấy eo Văn Giai Hiên, “Chút nữa nấu đồ ăn ngon cho em.”

“Vẫn không đủ.” Văn Giai Hiên cười hì hì, “Gọi em là lão bà đại nhân cơ.”

Võ Trạch Hạo đột nhiên đánh vào mông Văn Giai Hiên: “Đắc ý quá nhỉ?”

“Gọi đi mà.” Văn Giai Hiên quen mánh liền sử dụng khả năng nhõng nhẽo vô địch của mình, “Em muốn nghe lắm luôn á.”

Võ Trạch Hạo bất đắc dĩ cười cười, cắn lỗ tai của cậu: “Bà xã đại nhân.”

“Ngoan quá.” Văn Giai Hiên nghịch ngợm vò tóc Võ Trạch Hạo loạn cả lên, kết quả đổi lại được cái mông phải chịu đòn.

Ăn tối xong, cả hai lười biếng dựa trên sofa xem thời sự cho tiêu cơm như thường ngày. TV phát hết đoạn nhạc mở đầu thuộc quen xong, chuyển đến cảnh biên tập viên nở nụ cười chuyên nghiệp bắt đầu buổi phát sóng.

“Chào buổi tối quý vị khán giả đang xem đài, hôm nay là... thứ sáu, âm lịch...”

Văn Giai Hiên đột nhiên bật dậy khỏi sofa, trừng TV nói: “Hôm nay đã là thứ sáu rồi cơ á?”

“Ngày mốt em phải về rồi.” Võ Trạch Hạo nhắc nhở.

“Em đi đổi vé máy bay...” Văn Giai Hiên vừa nói vừa cầm điện thoại lên.

Võ Trạch Hạo giữ tay cậu lại: “Chứng minh thư tạm thời của em quá hạn rồi, sau này không về được nữa đâu.”

“Vậy thì em không về nữa.” Văn Giai Hiên mím môi đáp, “Ông chủ, hay là em thi ở đây nha?”

“Sao em thi ở đây được?”

“Em có tìm hiểu rồi, chỉ cần có giấy tạm trú hoặc giấy chứng nhận việc làm là có thể đăng ký tại địa phương rồi, anh mua bảo hiểm xã hội, khai báo công việc là em có thể làm lại chứng minh thư mới.”

Võ Trạch Hạo trầm mặc một chút, khẽ cau mày nói: “Không được.”

Văn Giai Hiên ngẩn ra: “Sao không được ạ?”

“Tháng cuối cùng là khoảng thời gian rất quan trọng, em cần phải tập trung hết sức mình, ở bên cạnh tôi sẽ khiến em bị chia trí.” Võ Trạch Hạo thở nhẹ, giọng hắn cũng dịu lại, “Hơn nữa gần đây em chỉ chú tâm vào việc tạp chí RQ, đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, em cần phải thay đổi không gian để có lại được sự tập trung.”

“Chuyện của anh sao gọi là lãng phí thời gian được?” Văn Giai Hiên càng mím môi chặt hơn, “Đã đạt được kết quả như mong muốn rồi thì phải gọi là tốn thời gian vào việc đáng giá mới đúng.”

“Đó chính là vấn đề, em không nên tiêu tốn thời gian của mình vào tôi.” Võ Trạch Hạo dùng giọng điệu không muốn thương lượng thêm, “Nếu như tháng tiếp theo lại có thêm rắc rối gì, em có chắc mình không nhúng tay vào không?”

“Sẽ không mà.” Văn Giai Hiên lắc lắc đầu, “Em là con người tự chủ rất tốt, sẽ không bị anh ảnh hưởng đâu.”

“Ai khen em giỏi tự chủ bao giờ?” Võ Trạch Hạo giật giật khóe miệng, “Tôi chưa từng thấy ai có tính tự chủ kém hơn em.”

“Em thật sự giỏi tự chủ lắm đó.” Văn Giai Hiên cau mày, “Anh xem thường em.”

Võ Trạch Hạo không muốn tiếp tục tranh luận mấy vấn đề vô nghĩa này nữa, hắn vươn tay tới, ôm Văn Giai Hiên vào trong ngực mà hôn mấy lần. Khỏi nói, Văn gà con liền mềm nhũn cả ra, “Em còn muốn nữa.”

“Về nhà đàng hoàng đi.” Võ Trạch Hạo đẩy gà con đang dính chặt mình ra.

“Ông chủ thúi.” Văn Giai Hiên thu về một góc khác của sofa, nhìn Võ Trạch Hạo vô cùng u ám, “Anh là người giỏi tự chủ cái gì chứ, cơ bản là anh làm không được thì có!”

“...” Võ Trạch Hạo hít sâu một hơi, mỉm cười: “Em kích tôi cũng vô dụng.”

Văn Giai Hiên không còn biện pháp nào hơn, đành từ bỏ. Đến khuya, cậu cũng không để ý Võ Trạch Hạo thêm, lúc nằm ngủ còn đưa lưng về phía ông chủ nhà mình, Võ Trạch Hạo muốn ôm cậu ngủ cậu cũng không cho.

“Anh đi ra đi, anh đã đánh mất bà xã của mình rồi.” Văn Giai Hiên lấy tay Võ Trạch Hạo khỏi eo mình, lại nhích gần đến thành giường hơn một chút.

“Giai Giai, chiều ngày mốt em phải đi rồi, em không để tôi ôm thật?” Võ Trạch Hạo hỏi.

Tiểu đồng chí Văn Giai Hiên khẽ hừ một tiếng, kiên cường nói: “Em còn muốn anh xem cho thật kỹ khả năng tự chủ của em tốt đến mức nào.”

“...”

Võ Trạch Hạo thở dài, lật người nằm thẳng lại, nhìn trần nhà hỏi: “Ngày mai dẫn em đi chơi, đi không?

Văn Giai Hiên không hé môi, thế nhưng lỗ tai lại lặng lẽ dựng lên.

“Đến vùng sông nước gần thành phố X, một ngày một đêm, sáng mốt sẽ về, xế chiều sẽ đến sân bay.” Võ Trạch Hạo dừng một chút, “Em muốn đi không?”

Văn Giai Hiên không tự chủ được lùi ra sau dựa vào giường, hỏi: “Ý anh là đi công tác phải không?”

“Không cần làm việc, bản thảo tạp chí tháng chín đã sửa xong và giao cho A Xã rồi, mấy ngày sau tương đối rảnh, dẫn em đi chơi bình thường thôi.”

“Anh chắc chắn... không cần chạy kế hoạch đó nha?” Văn Giai Hiên lại hỏi.

Võ Trạch Hạo là cái đồ cuồng kế hoạch, lịch trình một khi đã xếp xong rồi là không thể thay đổi, dù cho chân có mỏi đến sắp rớt ra, kế hoạch vẫn phải được tuân theo cách tuyệt đối.

“Không có kế hoạch, chỉ là đi dạo chút thôi, coi như thư giãn một ngày.”

Văn Giai Hiên lăn qua gần Võ Trạch Hạo, hé nửa mặt đang vùi trong chăn ra: “Em không đi nổi cũng có thể không đi nữa đúng không?”

“Bà xã muốn đi là đi, bà xã muốn dừng là dừng.” Võ Trạch Hạo đáp.

Văn Giai Hiên để lộ ánh mắt đắc ý, khóe môi vểnh lên: “Anh trở thành người không nguyên tắc như thế từ khi nào đấy?”

Võ Trạch Hạo ôm Văn gà con vào trong lòng, thì thầm: “Em chính là nguyên tắc của tôi.”

Tác giả có lời:

Gần đây gió lớn, xét duyệt cũng nghiêm hơn, sắp tới sẽ có một đợt kiểm duyệt có lẽ là không quá gắt gao...nhưng tui cũng nên tự kiểm điểm một chút, không nên lái xe thiếu tiết chế nữa orz.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.