Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 46: Chương 46: Mấy người đang làm cái gì vậy!




Đến vùng sông nước ngoại ô X thị mất ba giờ đi xe, hai người không mang theo quá nhiều hành lý, Văn Giai Hiên còn không mang cả balo theo, tất cả đồ đạc đều ở chỗ Võ Trạch Hạo.

Tuy rằng cho đến nay Văn Giai Hiên đã từng ra ngoài với Võ Trạch Hạo tận hai lần, còn là đi nước ngoài. Nhưng thực chất hai lần đó thư giãn không được bao nhiêu, phần lớn thời gian đều phải chạy theo kế hoạch. Thế nên khi đến đây rồi cậu có hơi không quen khi gặp phải trạng thái chậm như rùa của hắn.

“Thời tiết hôm nay đẹp quá đi.” Văn Giai Hiên chậm rãi xoay người, hai tay đặt sau cổ, nhắm mắt ngửa mặt tận hưởng bầu không khí thanh bình tĩnh lặng dưới ánh nắng chan hòa mà dịu dàng cuối tháng chín.

Khách du lịch không nhiều, trên đường có cụ ông mang đòn gánh trên vai, bên bờ sông là thiếu nữ đang giặt đồ, cảnh vật vừa thoáng đãng lại vừa thanh bình. Có lẽ là qua hai ba hôm nữa thôi, khi lễ Quốc khánh đến, bầu không gian tĩnh lặng này cũng sẽ bị không khí rộn ràng của lễ hội phá vỡ.

Nói tóm lại, tới đúng lúc.

Hai người đang tới homestay cất hành lý. Võ Trạch Hạo đã đặt homestay này trực tuyến, phòng hắn chọn không giống như kiểu tiêu chuẩn phòng đơn, phòng đôi,... như các homestay khác; mà dựa theo phong cách trang khí của phòng mà chia làm vùng Địa Trung Hải, Bắc Âu, Nhật Bản,... nghe thì rất đặc biệt.

Nhưng khi đến trực tiếp... thì cũng đúng là vậy.

Ảnh trên app đặt homestay đẹp đẽ biết bao nhiêu. Hóa ra, cái phong cách Địa Trung Hải gì đó là đắp giấy dán tường màu xanh biển lên kín phòng, trong phòng để mấy đồ nội thất trang sức linh tinh concept đại dương. Còn phong cách Bắc Âu là treo đầu hươu trong phòng, còn trên tường thì đặt bức ảnh hình lò sưởi.

Mấy đồ nội thất đó nhìn vừa kém vừa chán, khác ảnh đăng trên mạng một trời một vực.

Nói chung đây cũng không phải là lần đầu Võ Trạch Hạo gặp phải trường hợp thế này, đặc biệt còn là địa phương nhỏ như ở đây, chất lượng homestay không cao, thậm chí vài nơi còn không có cả điều hòa. Thế nên từ đầu hắn cũng không mong đợi gì.

“Sao đã nằm ườn ra rồi?” Võ Trạch Hạo thả balo xuống, quay đầu lại chỉ thấy Văn gà con lười biếng nằm vật ra giường.

“Em đói quá, đi không nổi.” Văn Giai Hiên cố tình than vãn.

“Không đi làm sao ăn cơm được?” Võ Trạch Hạo ngồi xuống bên giường, đưa lưng về phía Văn Giai Hiên, “Lên đây.”

Văn Giai Hiên cười hì hì, tự giác trèo lên lưng Võ Trạch Hạo, hai chân kẹp chặt hông hắn: “Ông chủ, anh tốt như thế làm em không muốn về nhà chút nào.”

“Dù vậy cũng phải ngoan ngoãn về nhà.” Võ Trạch Hạo cõng Văn Giai Hiên tới cạnh bàn, “Em cầm camera đi.”

Văn Giai Hiên cầm camera thật cẩn thận xong, Võ Trạch Hạo tiếp tục cõng cậu xuống tầng, sau đó lướt qua ánh nhìn quái dị của chủ nhà đi ra khoảnh sân bên ngoài.

Ra tới ngoài, hai người nghĩ nên bớt phòng túng một chút nên Văn Giai Hiên nhảy xuống khỏi lưng Võ Trạch Hạo, chạy về phía trước chụp hình hắn.

“Ông chủ, nhìn bên này nè.” Văn Giai Hiên vẫy vẫy tay gọi Võ Trạch Hạo.

“Giữ máy thẳng vào.” Võ Trạch Hạo bước đến bên cạnh Văn Giai Hiên, cầm lấy máy ảnh trong tay cậu xem lại ảnh vừa chụp, quả nhiên đã chụp ra tấm ảnh nhìn xiên xiên vẹo vẹo.

“Do máy nặng quá đó.” Văn Giai Hiên chạy đến dưới bậc thềm nghịch nước, “Anh vẫn chụp cho em thì hơn.”

“Đi ăn cơm trưa trước đã.” Võ Trạch Hạo kéo Văn Giai Hiên lên, “Cơm nước xong cho em chụp cả chiều.”

Lâu lắm rồi Văn Giai Hiên không được thả lỏng thế này, từ lúc tốt nghiệp đến nay cậu cứ luôn bận đủ thứ, không công việc thì cũng lo ôn tập, lại còn có khoảng thời gian liên tục thức đêm vừa rồi nữa.

Bây giờ được thư giãn sau một quãng thời gian dài căng thẳng, tâm tình của cậu như tên lửa được phóng thẳng lên mây, được nhảy nhót trên khoảng trời bồng bềnh mềm mại.

Mặt trời khuất núi, tiết mục đi dạo chụp ảnh buổi chiều cũng hạ màn. Hai người ăn cơm tối ở một quán ven đường, tiếp tục tản bộ trong hẻm nhỏ khuất ảnh đèn đường.

Trong ngõ tối, vài tia sáng yếu ớt ẩn hiện hai bàn tay đang nắm lấy nhau, tình cờ có người qua đường sượt qua hai người họ, đôi bàn tay ấy càng quấn chặt lấy nhau hơn.

Cả hai cứ đi về phía trước mà không biết đã dừng lại ở đâu, bốn bề không có chút động tĩnh nào, duy chỉ có tiếng bước chân tản nhàn còn sót lại trong không gian.

Văn Giai Hiên nhảy từ tảng đá này sang tảng đá nọ, chơi vô cùng vui vẻ. Sắc trời quá tối, đáp chân xuống không chú ý, kết quả cậu thiếu chút nữa đứng không vững, ngã chúi người về phía trước.

Võ Trạch Hạo vội vàng kéo cậu lại, ngặt nỗi không chú ý lực tay nên Văn Giai Hiên đột ngột bị kéo về sau, cuối cùng ngã vào trong ngực hắn.

“Ông chủ.” Văn Giai Hiên thuận thế xoay người, ôm lấy hông Võ Trạch Hạo, nhìn xung quanh một tí, xác nhận là không có ai qua lại xong mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng: “Nói cho anh biết bí mật này nè.”

“Cái gì?” Võ Trạch Hạo cũng ôm lấy Văn Giai Hiên.

“Em ngày càng ngày càng thích anh.” Văn Giai Hiên nói xong liền dựa đầu vào vai Võ Trạch Hạo, lực trong tay cũng tăng lên, “Không muốn rời xa anh dù chỉ một giây.”

Võ Trạch Hạo thấy buồn cười: “Cái này sao gọi là bí mật?”

“Đó đương nhiên là bí mật rồi.” Văn Giai Hiên vừa nói vừa gác cằm lên ngực Võ Trạch Hạo, ngẩng đầu nhìn hắn, “Hồi trước là thích, bây giờ là ngày càng ngày càng thích, thích đến mức không muốn rời xa anh dù chỉ một giây nào, cho nên mới là bí mật.”

Võ Trạch Hạo xoa xoa gáy cậu, ánh mắt trông còn dịu dàng hơn cả ánh trăng treo trên cao: “Suy nghĩ gì của em cũng được viết hết lên mặt, không có gì là bí mật cả.”

“Hê hê.” Văn Giai Hiên cười cười, hạ nhẹ giọng: “Ông chủ, đêm nay em sẽ cố chịu đựng một chút, anh đút diều hâu vào đi.”

“Ừm, được.” Võ Trạch Hạo thờ ơ đáp.

“Anh không hưng phấn gì sao?” Văn Giai Hiên khẽ cau mày, “Còn cứ tưởng rằng anh sẽ rất cao hứng chứ.”

“Lời của gà con em không nên tin tưởng quá sớm.” Võ Trạch Hạo không nhanh không chậm đáp, “Lần trước ai nói cả tối cũng không vấn đề gì đây?”

Mặt Văn Giai Hiên hơi ửng đỏ: “Lần trước em chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lần này nhất định không thành vấn đề đâu ạ.”

“Vậy thì được.” Võ Trạch Hạo đáp, “Tối nay có khóc nháo cũng không quan tâm, tôi sẽ không tha cho em.”

Văn Giai Hiên cắn cắn môi, đã bắt đầu mong đợi, nhưng lúc này lại nghĩ đến homestay sơ sài kia, lo lắng hỏi: “Đúng rồi ông chủ, trong homestay có... đồ dùng ạ?”

“Không cần để ý.” Võ Trạch Hạo hạ thấp đầu, tiến đến bên tai Văn Giai Hiên, “Tôi có mang theo.”

“Hả?” Nửa người trên của Văn Giai Hiên lập tức ngửa ra sau, cậu nhìn chằm chằm Võ Trạch Hạo, “Anh mang từ nhà đi à?”

“Ừ, để phòng ngừa mọi trường hợp.” Khóe môi Võ Trạch Hạo lộ ra nét cười như không, vẻ thong dong tựa như “Tất cả đều nằm trong tay tôi“.

“Phòng ngừa mọi trường hợp gì cơ chứ, cái này là kế hoạch hoàn hảo của anh chứ gì?” Tới giờ Văn Giai Hiên mới phát hiện ra mình đã rơi vào cái bẫy tâm cơ Võ Trạch Hạo dựng sẵn. Hẳn là nếu như cậu không tự đề cập tới, Võ Trạch Hạo cũng sẽ đổi biện pháp khác làm cậu chủ động dâng mình tới miệng cọp.

“Đương nhiên là kế hoạch hảo.” Võ diều hâu rốt cuộc mới lột lớp vỏ ngụy trang xuống, ấn Văn gà con vào trong ngực, cắn vành tai cậu, “Diều hâu không ăn no sao có thể thả gà con đi?”

“Ông chủ, anh xấu quá đi...” Văn Giai Hiên mềm oặt dựa vào người Võ Trạch Hạo, tuy rằng oán giận treo trên miệng, nhưng trong lòng cậu lại thích thú đến khó hiểu.

Phòng của homestay cách âm không quá tốt, Văn Giai Hiên không dám kêu loạn, chỉ có thể cắn chặt ngón tay khống chế bản thân, nhưng vẫn có không ít tiếng rên tràn ra ngoài.

“Ưm... a... ông chủ... tiểu Giai sắp bị anh liếm đến mức lột da luôn rồi này...”

Võ Trạch Hạo nghe vậy, bình chân như vại ngẩng đầu lên: “Vậy thì không liếm nữa.”

“Không được!” Văn Giai Hiên nhanh chóng dùng chân kẹp lấy thằng em đang muốn lên của Võ Trạch Hạo, “Ông chủ tiếp tục liếm đi mà, nhanh lên.”

Võ Trạch Hạo vừa xoa nắn đầu nhũ phía trên, vừa dùng sức mút tiểu Giai phía dưới. Nội tâm của Văn Giai Hiên đã muốn gào thét banh nóc nhà, nhưng vẫn chỉ có thể cố gắng kìm nén.

Liếm tiểu Giai bắn xong, Võ Trạch Hạo lấy bôi trơn mở rộng huyệt nhỏ của Văn Giai Hiên.

Văn Giai Hiên rõ ràng căng thẳng hơn so với lần trước rất nhiều, thế nhưng đâm vào được mấy lần, cả người cậu đã bắt đầu mềm nhũn ra.

“Ông chủ... ư ư... chít chít to của anh chỉ thô như ngón tay là tốt rồi...” Tiểu đồng chí Văn Giai Hiên thực tâm nói lên hy vọng của mình.

“...” Võ Trạch Hạo không nói gì, rút tay về, đổi đao thành súng thật, “Nhóc chưa nếm thử mùi vị thì đừng nói lung tung.”

“A... đau quá... đau...” Đau đớn ở thân dưới khiến khóe mắt Văn Giai Hiên chảy xuống mấy giọt nước mắt sinh lý, Võ Trạch Hạo cúi người hôn lấy môi cậu, dời lực chú ý của cậu đi, đồng thời nửa thân dưới đẩy vào từng chút từng chút.

“Ưm... lớn quá... em không thở được...” Văn Giai Hiên khóc huhu ôm chặt lấy cổ Võ Trạch Hạo, “Ông chủ, hình như phía dưới của em tê mất rồi... sao không có chút cảm giác gì hết trơn... có phải anh đâm hỏng em rồi phải không...”

“Em chắc chắn mình không có cảm giác?” Võ Trạch Hạo lui ra ngoài một chút, sau đó đột ngột đẩy mạnh lên.

Văn Giai Hiên bỗng nhiên có được khoái cảm lập tức sợ hãi đến giật mình, hai chân cậu không tự chủ được kẹp lấy hông Võ Trạch Hạo, đưa mắt nhìn xuống dưới...

Chen vào hết lúc nào vậy?!

“Ông chủ, anh đi vào hết rồi sao?” Văn Giai Hiên hoảng loạn hỏi.

“Ừm, vẫn không có cảm giác?” Võ Trạch Hạo vừa nói vừa đỉnh lên phía trước.

côn th*t nóng bỏng như lửa là thứ hoàn toàn khác biệt so với ngón tay, cảm giác phần thân dưới bị nhồi đầy đặc biệt đến mức mấy ngón tay không có cửa so sánh, xúc cảm lại như sóng lớn vỗ mạnh vào bờ vọt thẳng đến đại não. Hung khí khổng lồ kia chỉ cần hơi động một chút là đã ma sát tuyến tiền liệt mạnh mẽ, khoái cảm lúc thì bùng lên như cơn lốc dữ, khi lại dịu dàng như cơn mưa phùn đầu xuân. Các bạn vĩnh viễn cũng không thể biết được thứ tiếp đón bạn trong giây theo sẽ là cảm giác sung sướng hay cảm giác sung sướng hơn nhiều lần, chính nhịp điệu mất kiểm soát này khiến Văn Giai Hiên hoàn toàn lạc lối trong đại dương khoái lạc.

“A a... sướng quá... ông chủ... sao anh có thể lớn như vậy... anh lợi hại quá... ư...em không bao giờ muốn ngón tay của anh nữa...”

“Muốn thoải mái hơn, hay là?”

“Muốn... em muốn ông chủ... mạnh mẽ làm em...”

Võ Trạch Hạo đột ngột đẩy nhanh tốc độ, Văn Giai Hiên nhìn thứ đồ vật vừa thô vừa lớn kia rút ra cắm vào bên trong cậu như động cơ đóng cọc với ánh mắt khiếp sợ, khoái cảm chồng chất khoái cảm trào lên trên đỉnh núi lửa, tựa như có thể phun trào bất kỳ một khắc nào trong giây tiếp theo. Nhưng đúng lúc này, một tiếng “oành” cực lớn vang lên, Văn Giai Hiên bỗng nhiên mất thăng bằng, trượt từ trên giường xuống dưới. Hả???

Đang nằm trên một chiếc giường bằng phẳng cũng có thể trượt xuống luôn hả?

Mãi sau Văn Giai Hiên mới khôi phục lại thần trí, bàng hoàng phát hiện ván giường đã biến thành sườn dốc, nhìn kỹ lại, không biết vì sao mà đuôi giường sụp xuống rồi.

“... Giường.” Võ Trạch Hạo quỳ trên sàn nhà, cạn lời đỡ trán.

Bên ngoài hiên nhà vang lên tiếng huyên náo, những khách phòng khác dường như cũng nghe thấy tiếng động khủng bố từ phòng hai người họ.

“Cái loại giường gì vậy?” Văn Giai Hiên đập xuống giường cái rầm, tức hộc máu.

“... Lần sau không đi homestay thế này nữa, chất lượng nội thất kém quá.” Võ Trạch Hạo hít sâu một hơi, đứng dậy mặc quần áo, ném đồ của Văn Giai Hiên cho cậu, “Mặc vào nhanh lên, chút nữa chủ nhà lên.”

Chủ trọ nhanh chóng đến phòng hai người họ, nhìn tình trạng trong phòng, phàn nàn với biểu cảm phức tạp: “Các người đang làm cái gì vậy! Giường mà còn ngủ sập được!”

“Tôi sẽ trả tiền sửa chữa, đổi phòng trước đi.” Võ Trạch Hạo nói.

May thay hiện giờ không trong dịp Quốc khánh, homestay vẫn còn phòng trống, thế nhưng bầu không khí hòa hợp nãy giờ đã bị phá hỏng, thêm cả nỗi sợ làm hỏng chân giường tập hai, hai người rốt cuộc không dám làm thêm gì nữa.

Miễn cưỡng phóng thích xong, Văn Giai Hiên oan ức rúc vào lòng Võ Trạch Hạo, thật sự khó giải quyết quá đáng.

Ngày mai cậu phải về P thị rồi, đến khi nào cậu mới được nếm trải mùi vị ấy một lần nữa đây?

Tác giả có lời:

Đừng đánh tui mà, đội nắp nồi chạy trốn ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.