Đây là một tiếng vô cùng dày vò.
Toàn bộ quá trình Văn Giai Hiên hệt như cái đầu gỗ, khớp xương toàn thân đều không nghe lời bản thân, từ phòng khách đi đến phòng ăn, còn không thể tự đi đứng một cách trơn tru.
“Mở miệng.” Võ Trạch Hạo gắp một miếng thịt đến gần miệng Văn Giai Hiên, Văn Giai Hiên giờ như một con rối dây, cằm máy móc hạ xuống, đón được miếng thịt được Võ Trạch Hạo đút cho.
Cha Phó cùng mẹ Phó rất sĩ diện, hay nói cách khác là rất có giáo dưỡng. Trước mặt Văn Giai Hiên, sắc mặt hai vị trưởng bối đã tối lại như mây đen, cũng không nói ra lời gì khó nghe.
Văn Giai Hiên không dám mó tới dĩa rau, chỉ có thể buồn bực vùi đầu ăn cơm trắng, hy vọng đem cảm giác tồn tại của mình rơi xuống mức thấp nhất, nhưng Võ Trạch Hạo lại không cho phép cậu được dễ chịu, cố ý nói với cậu rằng: “Đừng chỉ ăn cơm không, ăn nhiều thức ăn vào.”
“Ồ...” Văn Giai Hiên từ trong bát ăn cơm ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn cứ chỉ dám nhìn trong bát, không dám liếc đi lung tung.
Lúc này, Võ Trạch Hạo đột nhiên đưa ngón trỏ ra xoa xoa lên khóe miệng cậu, cưng chiều: “Tiểu ngốc dưa, cơm em ăn đều ăn lên mặt cả rồi.”
Văn Giai Hiên trong nháy mắt rùng mình một cái, da gà nổi lên toàn thân. Ông chủ nhà cậu lúc nào lại đối xử với cậu buồn nôn quá vậy?
Bình thường không phải thằng ngốc cũng là đồ ngu, cái gì cơ, tiểu ngốc dưa á?
Xin hãy cho cậu lui khỏi vũ đài, đi sang một bên lặng lẽ ăn dưa được không?
Cổ Văn Giai Hiên cứng ngắc, lúc nhìn về phía Võ Trạch Hạo, cả vai cũng xoay qua theo.
Ông chủ, van cầu anh, có thể tha cho tôi hay không?
Văn Giai Hiên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Võ Trạch Hạo.
Nhưng Võ Trạch Hạo lại không nhìn thấy ánh nhìn bức thiết kia, thừa dịp Văn Giai Hiên quay đầu lại, liền gắp một đũa đồ ăn cho cậu.
“Muốn ăn cái gì nói anh biết.” Võ Trạch Hạo tự nhiên như thật đem đũa lùa vào miệng Văn Giai Hiên, thiếu điều nói thêm câu “Ông xã gắp cho em“.
Văn Giai Hiên cắn răng nghiến lợi ngậm đũa, bi phẫn trừng Võ Trạch Hạo.
Một bữa cơm tối ăn chẳng ra vị gì, cũng may Võ Trạch Hạo không tính ở lâu, ăn xong cơm tối chanh chóng rơi khỏi nhà cha mẹ.
Khoảnh khắc cửa chống trộm đóng lại kia, Văn Giai Hiên cũng nhịn không được nữa, một tay vịn tường, một tay vịn đầu gối, hai chân run lên.
“Có ổn không?” Võ Trạch Hạo thuận miệng hỏi một câu, như kiểu việc không liên quan đến mình đi đến thang máy ấn nút đi xuống.
Văn Giai Hiên đỡ tường đi tới, oán hận nhìn Võ Trạch Hạo: “Ông chủ, sao anh có thể bẫy tôi như vậy?”
“Tôi làm sao?” Võ Trạch Hạo mặt không đổi sắc hỏi.
“Sao anh không nói trước là tới nhà anh ăn cơm?” Cứ vậy đến tận cửa nhà mới nói cho cậu biết, sao có thể bẫy người đến mức đó?
“Nói thì cậu có đến không?” Võ Trạch Hạo vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, “Vừa nãy biểu hiện không tệ, đáng cổ vũ.”
“Anh!” Văn Giai Hiên hít thở sâu một chút, quyết định giảng đạo lý, “Lúc chiều, không phải đã nói không cho tôi giả làm bạn trai anh rồi à?”
“Ừ.” Võ Trạch Hạo hào phóng thừa nhận, “Tôi thu lại câu này.”
“Anh cứ làm sao vậy?” Văn Giai Hiên quả thực giận không chỗ phát tiết, “Anh là ông chủ, nói lời phải giữ lấy lời, hơn nữa anh còn là 1, anh chưa từng nghe qua thành ngữ “nhất ngôn cửu đỉnh” sao?”
Nhất ngôn cửu đỉnh (一言九鼎): Lời nói có trọng lượng át cả trăm vạn quân (nguồn gốc câu nói có liên quan đến lịch sử thời Chiến Quốc).
Võ Trạch Hạo cười ra tiếng: “Ai chỉ cậu dùng thành ngữ kiểu đó vậy?”
“Tôi tự nói!” Văn Giai Hiên ưỡn thẳng người đáp, “Sao anh phải kéo tôi xuống nước thế làm gì?”
Võ Trạch Hạo thu hồi nụ cười, nhíu mày hỏi: “Thế nào gọi là tôi kéo cậu xuống nước?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Văn Giai Hiên thê lương bi ai, “Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi mà, tôi là thẳng!”
Võ Trạch Hạo không tiếp lời, hắn trầm mặc nhìn Văn Giai Hiên vài giây, sau đó đột nhiên tiến lên, một tay áp lên, một tay ấn Văn Giai Hiên vào sát tường*.
(*) kabedon.
Văn Giai Hiên bị áp vào tường có hơi sững sờ, cậu không lý giải nổi, ngẩng đầu lên, phát hiện gương mặt của Võ Trạch Hạo đã gần trong gang tấc. Cậu nuốt xuống một ngụm nước bọt: “Ông chủ?”
“Đừng nói gì cả.” Võ Trạch Hạo khàn khàn cất tiếng.
Hơi thở của Võ Trạch Hạo chạm đến lông mi Văn Giai Hiên, ngứa. Cậu trừng mắt nhìn, không biết làm sao khuôn mặt đẹp trai kia càng lúc càng phóng lớn...
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Văn Giai Hiên có chút mơ màng, xem điệu bộ này, chẳng lẽ ông chủ muốn hôn cậu?
Nhưng gì ngộ vậy, tại sao?
Chóp mũi Võ Trạch Hạo càng sát gần, đại não vốn đang hoạt động của Văn Giai Hiên bỗng nhiên đông cứng lại, vì vậy, cậu đã làm ra một động tác ngu nhất của cái sự ngu trên trần đời ——
Cậu nhắm hai mắt lại.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ và tiếng mở cửa thang máy cùng một lúc, bóng tối trước mắt biến mất, Văn Giai Hiên mở mắt ra, chỉ thấy Võ Trạch Hạo vừa đi vào thang máy, vừa giở giọng đùa giỡn với cậu: “Đi thôi, tiểu thẳng nam.”
Hai từ thẳng nam kia khỏi cần nói cũng biết thừa nghe chói tai đến chừng nào.
Văn Giai Hiên hóa đá tại chỗ, cậu cá chắc vừa nãy mình bị quỷ nhập mới có thể nhắm hai mắt lại.
Võ Trạch Hạo đi vào thang máy, thúc giục: “Còn chưa đi?”
Văn Giai Hiên lê lết từng bước đi vào trong, vào xong liền rúc vào trong góc, mặt hướng vào vách thang máy.
Chuyện xấu hổ nhất trong nhân sinh, chính là phải đi thang máy chung với người mình không muốn đối mặt, hơn nữa trong thang máy cũng chỉ có đúng hai người bọn họ.
Kiểu thang máy này có tốc độ cực kỳ chậm, giống như tàu lượn cho trẻ em trong khu thương mại.
Văn Giai Hiên lúng túng tới cực điểm, Võ Trạch Hạo tựa hồ nhìn thấu sự ngượng ngùng của Văn Giai Hiên, hiểu ý nói: “Rồi rồi, cậu thật sự là thẳng nam.”
Văn Giai Hiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ ông chủ cậu quả nhiên là người tốt, lúc cậu lúng túng còn chừa đường cho cậu xuống.
Cậu cảm kích quay đầu, thuận lời nói: “Vâng ông chủ.”
“Cậu là loại,“ Võ Trạch Hạo dừng một chút, “gọi là tự cho mình là thẳng.”
Võ Trạch Hạo nói xong liền nở nụ cười, Văn Giai Hiên vèo một cái quay đầu lại, nhìn vách tường nghiến răng nguyền rủa ông chủ uống nước nhét kẽ răng.
Uống nước nhét kẽ răng (喝水塞牙缝): ý nói đang trù ông chủ Võ sẽ cực kỳ xui xẻo (vì uống nước thì làm gì có chuyện bị dính lại kẽ răng như ăn cơm bao giờ).
Võ Trạch Hạo cười đã đời rồi mới nói tiếp: “Nhóc, tôi không vô duyên vô cớ mang cậu tới đây, nếu cậu không chạy tới làm loạn buổi xem mắt của tôi, tôi cũng không phải comeout với trong nhà nhanh vậy.”
“Ý anh là sao?” Văn Giai Hiên đề phòng chỉ chếch nửa khuôn mặt sang. Lại sợ trong lời nói của ông chủ có gài bẫy, ban nãy vừa dính chưởng, không thể bị ăn thiệt một lần nữa.
“Bạn học tôi nói cho mẹ cô ấy biết tôi đã có đối tượng, mẹ cô ấy tìm tới mẹ tôi, mẹ tôi nhất định bắt tôi phải mang đối tượng về.”
“Sao cô ấy lại nói ra chứ?” Văn Giai Hiên lập tức quên mất đề phòng, kỳ quái nhìn về phía Võ Trạch Hạo.
“Cô ấy cũng không cố ý, là vì mẹ nhất định bắt phải qua lại với tôi.”
“Ra vậy.” Văn Giai Hiên gật gật đầu, “Cô ấy nói hết tính hướng của anh ra ả? Tôi thấy hồi nãy chú dì cũng không phải quá ngạc nhiên.”
“Không có.” Võ Trạch Hạo đáp, “Buổi chiều lúc gọi điện là tôi có nói qua, nói đối tượng của tôi không như họ nghĩ.”
Văn Giai Hiên thấy quay đầu nói chuyện đau cổ quá chừng, vì vậy xoa xoa cổ đi đến bên cạnh Võ Trạch Hạo, tiếp tục nói: “Thực ra, tôi nghĩ anh cứ thế trực tiếp đem tôi đến nhà như vậy, cũng không cho hai người đủ thời gian chuẩn bị, như vậy rất không ổn, dù sao tuổi tác chú dì cũng đã cao...”
Thang máy đến tầng một, tiếng nhắc nhở lại vang lên. Văn Giai Hiên không tự chủ hồi tưởng lại tiếng cười khẽ bên tai kia, hai má có chút nóng lên.
“Họ đã sớm chuẩn bị tâm lý.” Võ Trạch Hạo xoa xoa đầu Văn Giai Hiên, như muốn nói cậu hiểu chuyện lắm.
“Không phải anh chưa nói cho hai người họ biết sao?” Văn Giai Hiên theo sát bước chân Võ Trạch Hạo.
“Cụ thể thì không biết.” Võ Trạch Hạo dựng motor ngay cửa, hắn ném nón bảo hiểm vào ngực Văn Giai Hiên, ngồi lên xe: “Lúc học cấp ba bị mẹ phát hiện xem tạp chí người lớn, trên bìa toàn là nam nam, cậu nói xem hai người họ có thể không chuẩn bị tâm ký sao?”
“Anh, anh còn có loại ham muốn này nữa hả?” Văn Giai Hiên đang lên xe thì sững lại.
“Cậu không có?” Võ Trạch Hạo đột nhiên hỏi.
“Tôi đương nhiên không.” Văn Giai Hiên lại tục thuần thục bò lên trên xe.
“Vậy bình thường cậu giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào?”
Nghe nói như thế, Văn Giai Hiên đang trèo lên xe thiếu chút nữa bước hụt ngã sấp mặt. Cậu nhanh chóng bám vào eo Võ Trạch Hạo, bất mãn nói: “Tôi không có nhu cầu!”
Võ Trạch Hạo thấy buồn cười: “Nói cũng đừng nói quá nhiều.”
Văn Giai Hiên chột dạ không nói thêm gì, đương nhiên cậu tình cờ cũng sẽ “tự thân giải quyết” một chút, mà tần suất không hề cao, cậu có thể tự tin vào lương tâm nói, tuyệt đối không có đạt đến mức độ “nhu cầu“.
Võ Trạch Hạo nói chuyện giải quyết nhu cầu tự nhiên như thế, chẳng lẽ người này thỉnh thoảng sẽ tuốt một phát chơi chơi? Không trách trước đây hắn không để mình mò lên tầng hai, rất có thể dưới gầm giường đều là đám tạp chí khó coi.
Nghĩ tới đây, Văn Giai Hiên không tự chủ dời tay từ eo lên vai Võ Trạch Hạo.
Lúc về đến nhà sắc trời đã tối, hai người ra đường bị xông đến lạnh, sau đó cũng như thường ngày cùng ngồi ở phòng khách xem TV. Võ Trạch Hạo chen cái thân m9 trên sofa, hai chân gác lên tay vịn, nhìn thực sự tức ghê nơi. Mà Văn Giai Hiên m7 chiếm sofa ba người, đầu dựa vào nệm sofa, khỏi nói, rất là tự tại đó nha.
“Ông chủ, phải đổi chỗ à?” Văn Giai Hiên vừa gãi gãi vừa làm bộ hỏi, không tự nhìn nhận được bộ dạng có bao nhiêu thiếu đòn.
Võ Trạch Hạo đang xem TV nghe vậy nhìn về phía cậu, sau đó từ sofa đứng lên.
Lần này Văn Giai Hiên kỳ quái, Võ Trạch Hạo và cậu đã chia sofa như vậy gần cả tháng, hắn chưa bao giờ có ý kiến gì. Câu nói vừa nãy của cậu cũng tỏ rõ ý tứ, không có chuyện Võ Trạch Hạo sẽ nghe mà không hiểu.
Quả nhiên, Võ Trạch Hạo không phải đổi sofa, mà đi thẳng lên tầng hai.
“Anh muốn đi ngủ à?” Văn Giai Hiên hỏi.
“Không, lên lấy đồ cho cậu.”
Võ Trạch Hạo nhanh chóng xuống lại tầng một, ném một quyển tạp chí vào trong ngực Văn Giai Hiên. Cậu chỉ mới liếc thấy bìa đã như đụng phải nước sôi tám trăm độ, ném tạp chí lên khay trà.
“Đây đây đây là gì chứ?”
“Không phải cậu lớn lên ở Nhật sao?” Võ Trạch Hạo ngồi lại lên sofa, “Xem không hiểu?”
Trên mặt bìa, một mẫu nam bán khỏa thân tạo dáng, xung quanh đều là tiếng Nhật, Văn Giai Hiên đương nhiên nhìn hiểu.
Đây là một quyển tạp chí nam nam người lớn, hơn nữa còn là “Hàng nhập khẩu” không fake.
“Chuyện này... Anh làm sao... Anh từ đâu tới?” Văn Giai Hiên nói năng lộn xộn.
Võ Trạch Hạo nhìn phản ứng của Văn Giai Hiên thấy hơi buồn cưới, nhưng vẫn cố ý lạnh nhạt: “Thỉnh thoảng sẽ đi Nhật mua thêm.”
Văn Giai Hiên thần sắc phức tạp mà nhìn Võ Trạch Hạo, giống như muốn nói “Không ngờ anh là loại ông chủ như vậy“.
Võ Trạch Hạo hất cằm: “Nhìn.”
Văn Giai Hiên kiên quyết: “Tôi không nhìn.”
Võ Trạch Hạo nhíu mày: “Có phải đàn ông không?”
“Tôi...”
Văn Giai Hiên quả nhiên vẫn không đủ đạo hạnh, Võ Trạch Hạo vừa mới kích một cái, cậu đã nói.
Cậu rướn cổ lên, nhìn kỹ chút người mẫu ở trang bìa, tiếp nhíu nhíu mày nói: “Anh thích kiểu này sao?”
“Không phải.” Võ Trạch Hạo đáp, “Cậu xem trang 23, tôi thích kiểu như vậy.”
Văn Giai Hiên không muốn nhìn loại tạp chí kia nữa, nhưng cũng không nhịn được muốn biết hình mẫu của Võ Trạch Hạo rốt cuộc là loại nào.
Vì vậy cậu trưng bộ mặt ghét bỏ lấy cuốn tạp chí đến trước mặt, lấy đầu ngón tay mở đến trang 23, một mẫu nam người trắng trẻo non nớt, toàn thân trần truồng xuất hiện trước mặt cậu.
Bộ vị mấu chốt của nam sinh che một đường màu đen, tư thế quỳ nằm trên sàn nhà trắng toát, mông vểnh lên rất cao, bên cạnh có hàng chữ: “ご主人様、おかえりなさい。” (chủ nhân, hoan nghênh về nhà).
Văn Giai Hiên phản ứng đầu tiên không phải buồn nôn, mà là, người này sao vểnh mông lên cao được vậy ha, vầy chắc khó đó?
Lúc phản ứng được bản thân đang suy nghĩ gì, cậu lập tức giật cả mình, lui về trên sofa.
“Thế nào?” Võ Trạch Hạo mạn bất kinh tâm hỏi.
“Bình thường” Văn Giai Hiên ho khan hai tiếng, mất tự nhiên trả lời, “Tôi nhìn ra rồi, anh thích non.”
Văn Giai Hiên hoàn toàn không ý thức được, bản thân cậu so với nam sinh trang 23 kia còn muốn “non” hơn.
“Ừm.” Võ Trạch Hạo không phủ định.
“Hèn chi Chương Trí Đào nói bạn trai cũ của anh đều rất dính người.” Văn Giai Hiên sờ sờ cằm, khách quan phân tích, “Đối tượng nhỏ tuổi thì dễ dính người...”
“Nói,“ Võ Trạch Hạo xen lời cậu, “Cậu nghĩ về chuyện này?”
“Đúng vậy.” Văn Giai Hiên nghiêm mặt, “Chứ chẳng lẽ tôi có cảm giác với người ta?”
Võ Trạch Hạo: “...”
“Nhắc tới mới thấy kỳ, xung quanh tôi nhiều gay thiệt đó.” Văn Giai Hiên tự nhiên nói, “Bạn đại học của tôi, Tiền Vô Ưu, cậu ấy nổi tiếng lắm, nhưng là ánh mắt quá cao, ai cũng không lọt vào được. Rồi ở công ty cha tôi có một anh trai siêu soái, bạn trai của ảnh là tác giả Mai thần bí có tiếng...”
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Võ Trạch Hạo ý tứ không rõ nhả ra một câu, lười tiếp tục nghe Văn Giai Hiên dông dài, trực tiếp lên tầng hai.
Văn Giai Hiên bĩu môi, TV phải xem nhiều người mới có cái vui, Võ Trạch Hạo đi rồi một mình cậu xem cũng chán.
Cậu tắt đèn tầng một, cả phòng cũng nhanh chóng rơi vào trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng. Không lâu sau đó, ánh đèn tầng hai cũng biến mất, lâu thật lâu cũng không phát ra tiếng trở người vươn mình.
Võ Trạch Hạo chắc đang ngủ.
Xác nhận xong, Văn Giai Hiên lén lút cầm tạp chí trên khay trà lên.
Trang 23 là nam sinh trắng trẻo non nớt, Văn Giai Hiên không thấy hứng thú chút nào. Mà trang 24 là một dáng người táo bạo, nhan sắc cũng kiểu nam sinh nai tơ, cậu chỉ liếc mắt xem một lần, lại không tự chủ xem thêm phát nữa.
Không biết 25 trang có phải cùng một kiểu đó không ta?
Mặc dù có chút xoắn xuýt, tiểu đồng chí Văn Giai Hiên vẫn quyết định thăm dò một chút. Cậu không tiện bật đèn, cũng không tiện xem ở đây, cuối cùng chọn vào phòng vệ sinh.
Cậu tự nhủ, mình chỉ hiếu kỳ.
Cậu không biết rằng, ngay khi mình vừa đứng dậy, Võ Trạch Hạo liền mở mắt ra, sau đó nhìn cậu cầm lấy tạp chí đi vào phòng vệ sinh.
Tác giả có lời:
Có phát hiện hay không ngày mai phần sau lên sàn ( ͡° ͜ʖ ͡°)✧