Văn Giai Hiên gần như phát khóc.
Cậu làm dơ tạp chí rồi.
Vốn là chỉ là tùy tiện nhìn, kết quả chả hiểu thế nào tiểu Tiểu Giai “đứng” lên. Thôi thì đứng lên cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng đã rất lâu cậu không “tự thân giải quyết”, tạp chí thế này, ai cũng không tránh khỏi mơ tưởng.
Ôm tâm trạng muốn giải quyết vấn đề, cậu bắt đầu chuyên tâm động viên tiểu Giai Hiên. Chính yếu là lúc đang động viên được một nửa, đột nhiên đầu óc lộn xộn, nhớ đến ông chủ.
Bất tri bất giác mà nghĩ đến dung mạo ông chủ nhà cậu so với nam nhân trên tạp chí còn soái hơn, dáng người so ra cũng tốt hơn, cậu xem đám tranh ảnh này làm gì?
Nhớ đến thời điểm làm hỏng camera của Võ Trạch Hạo, lúc hắn xoay người nhặt camera, cơ bắp trên lưng căng lên, ngập tràn hormone nam tính.
Rồi có lần hắn giúp cậu xào rau đó, cậu chưa từng trải qua cảm giác an tâm đến lạ như vậy.
Hồi tưởng lại, thắt lưng Võ Trạch Hạo cũng rất có sức lực.
Hồi bóp vai cho Võ Trạch Hạo, người cậu ngồi trên hông hắn, hắn cũng có thể tùy tiện vươn mình.
Còn có bắp đùi của hắn, lúc ngồi lên toàn là cơ bắp rắn chắc.
Chờ đến thời điểm Văn Giai Hiên lấy lại tâm trí, tạp chí đã bẩn.
Cậu hoảng loạn xé một miếng giấy, áy náy nhìn anh đẹp trai nói: “Xin lỗi anh nhiều.”
Nhưng dù có chà đến cỡ nào, chỗ bị bẩn kia vẫn cứ nhăn nhúm nhàu nát, chỉ cần đến đây nhìn đều có thể biết chuyện gì đã xảy ra.
Hay là xé tờ này đi?
Thì vẫn sẽ bị phát hiện đấy thôi, mà Võ Trạch Hạo còn có thể suy diễn đến việc cậu xé xuống làm của riêng...
Văn Giai Hiên ngồi trên bồn cầu khóc không ra nước mắt, không biết làm gì cho phải. Đúng lúc này, phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, còn kèm theo thanh âm Văn Giai Hiên không muốn nghe nhất: “Mở cửa.”
“Anh, anh đi muốn đi vệ sinh hả?” Văn Giai Hiên luống cuống tay chân gấp tạp chí lại, nhìn trái ngó phải, ngơ ngác không biết giấu chỗ nào mới ổn.
“Không phải, cậu mở cửa.” Võ Trạch Hạo không nhanh không chậm nói, không giống bộ dạng gấp rút muốn giải quyết nhu cầu trao đổi chất với môi trường tí nào.
“Anh lấy đồ hả?” Văn Giai Hiên sốt sắng, “Chút nữa tôi lấy cho, anh cứ ra ngoài trước đi.”
“Không cần, mở cửa là được rồi.” Võ Trạch Hạo nói.
Văn Giai Hiên cuống lên: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Võ Trạch Hạo trầm mặc một chút, nói: “Tôi giúp cậu.”
Giúp tôi?
Văn Giai Hiên mơ hồ nhìn bóng người hằn trên cửa kính, nghĩ thầm chẳng lẽ Võ Trạch Hạo có thuật đọc tâm, còn biết chuyện cậu đang trong nhà vệ sinh đau đầu nghĩ cách?
Nghe vô lý mà cũng không thuyết phục chỗ nào, giờ trong đầu cậu chỉ có mục đích tối thượng không được phép để Võ Trạch Hạo xem thấy tờ tạp chí này, hắn vô tầm nãy chỉ có thêm rắc rối đúng không?
Văn Giai Hiên đang bận suy nghĩ, không lập tức đáp lại, lúc này, Võ Trạch Hạo đột nhiên hỏi: “Cậu khóa cửa?”
Văn Giai Hiên sợ run người, khóa cửa sẽ tạp ra âm thanh, nên lúc nãy đi vô cậu đâu dám khóa cửa!
“Anh đừng có vào!!!” Văn Giai Hiên vội vã đứng lên, tính chạy tới khóa cửa. Ầy thế, hình ảnh tiếp theo hiện ra như pha quay slow motion siêu đỉnh cấp, mà nhạc nền là âm thanh cõi lòng cậu nát tan đầy đất
Chốt cửa chuyển động từng chút một, mỗi lần xoay được một mm, nỗi tuyệt vọng của Văn Giai Hiên lại sâu thêm một phần. Thời điểm khe cửa xuất hiện, cậu triệt để rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng.
Võ Trạch Hạo chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, không quên đóng lại cửa.
Hiệu ứng slow motion kết thúc, Văn Giai Hiên dùng sét tư thế đánh không kịp bưng tai giấu tạp chí vào sau lưng, nhưng hành động này của cậu không khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Võ Trạch Hạo tiến lên phía trước, duỗi tay, lấy tạp chí sau lưng dễ như ăn bánh.
“Anh nghe tôi giải thích đã... sự việc không như anh nghĩ...” Văn Giai Hiên vô lực cất lời.
Bản thân cậu cũng không biết phải giải thích thế nào, còn Võ Trạch Hạo cầm lấy tạp chí lật một cái, tới trang bị cậu làm cho dơ bẩn kia, ý tứ không rõ cười khẽ một tiếng.
Được rồi, có thể xử tử hình.
Cậu không cần vùng vẫy nữa.
“Cậu thích loại này?” Võ Trạch Hạo nhìn thấy rõ ràng mẫu nam cùng loại hình ngon nghẻ như mình.
“Tôi chỉ nhìn đại...” Văn Giai Hiên tâm như tro tàn đáp.
Tâm như tro tàn (心如死灰): tuyệt vọng
“Giải quyết?” Võ Trạch Hạo biểu tình bình thản không sóng gió thu tạp chí lại, để lên trên bồn rửa tay.
“Giải quyết cái gì?” Văn Giai Hiên nhất thời không phản ứng lại.
“Cậu đoán xem.”
Võ Trạch Hạo nhìn thẳng vào Văn Giai Hiên, Văn Giai Hiên ngu ngốc đến mấy cũng phải hiểu. Cậu đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Tôi, tôi chỉ là...”
Văn Giai Hiên nghẹn nửa ngày cũng không phun ra được một câu hoàn chỉnh, đột nhiên Võ Trạch Hạo ôm lấy bên người cậu, dễ như ăn cháo bứng cậu lên bồn rửa tay, cũng thuận thế kẹp chặt hai chân cậu.
“Ông chủ?” Văn Giai Hiên đầy mặt dấu hỏi nhìn Võ Trạch Hạo. Mà hai tay hắn chống bên cạnh người, tiến gần sát đến mặt cậu, ngữ khí ám muội hỏi: “Muốn làm với tôi sao?”
Tim Văn Giai Hiên đập hụt mất một nhịp.
Kiểu tình huống gì đây?
Thấy Văn Giai Hiên không phản ứng, Võ Trạch Hạo một tay đỡ sau lưng cậu, một tay nắm chặt cằm cậu, thân thể không ngừng nghiêng về phía trước, mắt thấy môi của hai người gần như chạm vào nhau, Văn Giai Hiên vẫn không có phản ứng.
Võ Trạch Hạo dừng lại, lại hỏi một câu: “Nụ hôn đầu?”
Văn Giai Hiên lúc này mới lấy lại tinh thần, hai tay bám vào phía sau, đột nhiên ngửa ra sau một đoạn dài, kéo dài khoảng cách với Võ Trạch Hạo.
Cậu trừng mắt nhìn, hoảng sợ hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Không muốn?”
Võ Trạch Hạo tiếp tục nghiêng người về phía trước, Văn Giai Hiên không còn đường nào lui về sau, Võ Trạch Hạo vẫn không dừng lại.
Văn Giai Hiên theo phản xạ định đẩy vai hắn ra, nhưng ngoại trừ nắm thật chặt quần áo hắn, cậu cũng không thể làm bất kỳ điều gì khác.
Đôi môi lướt qua xương quai hàm đang cứng ngắc, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn mềm mại.
Eo Văn Giai Hiên mềm nhũn cả đi, cậu có cảm giác như mình bị một tên yêu quái rút đi toàn bộ sinh lực.
“Anh buông tôi ra...” Lúc này cậu còn run rẩy dữ dội hơn, con mắt đỏ hoe như chú thỏ nhỏ vừa bất lực lại vừa đáng thương. Võ Trạch Hạo ngẩng đầu lên, vốn muốn chặn miệng nhỏ kia lại, thế rồi cũng chỉ nhìn một cái, không đành lòng.
“Cậu thật sự là...” khắc tinh. Ông trời cứ một hai phái đến khắc tinh của hắn. Khiến hắn hoàn toàn không còn cách nào khác.
Trong Heartbeat có đủ loại người xếp hàng dài chờ lên giường hắn đến vậy, thế mà trớ trêu thay lại bị con thỏ nhỏ quái quỷ này quấy đến thần hồn điên đảo.
Ngày hôm nay vịt con vàng trên pyjiamas của Văn Giai Hiên được giãn ra, không nhăn nhúm quỷ dị giống lần trước, thoạt nhìn khuôn mặt mang vẻ rất kinh hãi sợ sệt.
Đây chính là một cây cacao non đáng yêu, một con vịt con không rành thế sự, mở to mắt tò mò nhìn Võ Trạch Hạo.
Thế này làm sao nỡ xuống tay?
Võ Trạch Hạo nhắm hai mắt lại chậm rãi hít sâu một hơi, lúc hắn mở mắt ra, dục vọng ẩn trong đáy mắt đã rút đi.
“Thôi.” Võ Trạch Hạo lầm bầm, sau đó xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.
Văn Giai Hiên cứng đơ ngồi trên bồn rửa tay, loáng thoáng nghe lúc ông chủ ra khỏi phòng vệ sinh còn lẩm bẩm một câu “Mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ“.
Văn Giai Hiên cũng rất muốn hỏi, anh đến cùng đang suy nghĩ gì vậy ông chủ?
Sau khi hoàn toàn bình tĩnh, trong lòng cậu lập tức tuôn ra một đống kỳ quái. Cậu hoàn toàn nhớ rõ, thời điểm Võ Trạch Hạo ngậm lấy vành tai cậu, nội tâm cậu đan xen sợ hãi lẫn mong đợi.
Sợ hãi thì đương nhiên là có rồi, nhưng mong đợi hóa ra lại chiếm phần hơn.
Quá bất bình thường.
Văn Giai Hiên lắc lắc đầu, cưỡng ép bản thân không được nghĩ lung tung nữa.
Cậu vất tạp chí xuống dưới bàn trà, rút vào ổ rồi dụi chặt vào chăn, tâm trạng vi diệu mở ra khung chat với Tiền Vô Ưu.
[++: Tiền tổng, xin hỏi tôi có thể hay không thỉnh giáo ngài một chuyện? ]
Mỗi khi Văn Giai Hiên nói chuyện thế này với Tiền Vô Ưu, Tiền Vô Ưu liền biết cậu lại muốn thả rắm mấy lời vớ vẩn.
[ Tiền tổng: Có rắm mau thả ]
Văn Giai Hiên cắn móng tay, cứ gõ vài chữ lại xóa, cuối cùng mới thật cẩn thận chắp vá ra một câu nói, chỉ lo Tiền Vô Ưu nhìn ra cậu không được bình thường.
[++: Xin hỏi, nếu đứng từ góc độ khoa học để đánh giá, nam nhân thích nam nhân sẽ có cảm giác gì? ]
Quả nhiên là một cái rắm vô nghĩa.
[ Tiền tổng: Lăn ]
Tác giả có lời:
Tiền: Ngươi chị em tốt đã logout, xin hãy tự mình cân nhắc.
Võ: Tưởng tượng không phải biện pháp, có tài năng sẽ có hi vọng.