Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 17: Chương 17: Ông chủ nhà cậu vất vả bao nhiêu chứ?




“V.i Lenin: Toàn tập” có một câu nói thế này: Phân tích cụ thể một vấn đề cụ thể. Điều này có nghĩa là dựa vào tình huống khác nhau mà áp dụng các biện pháp khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm.

Văn Giai Hiên cảm thấy nếu lấy câu này để hình dung tình huống hiện tại thì không có gì phù hợp hơn. Võ Trạch Hạo cấm cậu lên tầng hai, nhưng dù sao thì đây cũng là một trường hợp đặc biệt, điều luật này phá vỡ một chút cũng được.

Người khiến cậu không có chỗ ngủ là Võ Trạch Hạo, mặc khác cậu cũng có lòng tin hắn không vô lý đến vậy.

Phòng ngừa vạn nhất, Văn Giai Hiên lại đứng theo vị trí của Võ Trạch Hạo suy nghĩ. Cậu cũng vô cùng không thích người khác vào phòng ngủ mình, nhưng giả dụ như trong nhà có khách mà lại không có phòng, cậu sẽ không soi xét chuyện phòng mình để người khác chiếm dụng.

Nghĩ tới nghĩ lui châm chước mãi, tiểu đồng chí Văn Giai Hiên tự nhủ vấn đề này không quá lớn, lúc này mới đi lên tầng hai.

Tầng hai ước chừng bằng một phần ba tầng một, có một chiếc giường rộng hai mét, tủ quần áo, bàn làm việc, còn có một cái ban công. Bên ngoài ban công là bàn và mái hiên che nắng, Văn Giai Hiên tưởng tượng ra quang cảnh có người chiều chiều vừa ngồi một chỗ vừa đọc sách uống trà, sẽ có bao nhiêu thanh nhàn thoải mái nhỉ?

Lướt quanh một vòng xong, Văn Giai Hiên chui vào giường lớn của Võ Trạch Hạo.

Drap trải giường màu xám xen kẽ xanh đậm, trên gối thoang thoảng mùi dầu gội thơm tho sạch sẽ. Tuy rằng sau khi ở chung, Văn Giai Hiên vẫn luôn xài cùng một loại dầu gội, nhưng cậu vẫn biết rõ đây là mùi của Võ Trạch Hạo.

Cảm giác này thật mới lạ, khắc yên giấc bị bao bọc trong hương vị của người khác.

So với giường lớn, sofa dưới nhà tất nhiên nhỏ hơn nhiều. Dù lúc ngủ không bị đau lưng nhưng cũng chẳng mấy dễ chịu. Hơn nửa tháng ngủ sofa, mãi mới hưởng thụ được chăn ấm nệm êm đích thực, Văn Giai Hiên kích động lăn qua lăn lại trên giường, hy vọng ngày mai thôi đừng đến.

Nhưng hiện thực cùng hy vọng luôn trái ngược như quy luật tự nhiên, Văn Giai Hiên vừa dằn vặt vừa mệt mỏi, mới nhắm mắt lại, trong nháy mắt, cậu mở mắt ra một lần nữa. Trời sáng rồi.

Cậu hơi cau mày, quay lưng về cửa sổ vươn mình. Bỗng nhiên, có một lực rất mạnh kéo cậu ra khỏi giường.

“Ai cho cậu ngủ ở đây?”

“A...” Cánh tay đau quá, Văn Giai Hiên mơ mơ màng màng nhìn về bóng đen bên cạnh giường, đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh táo đã nghe thấy tiếng quát lớn: “Tôi có nói cậu không được lên tầng hai đúng không?”

Mãi mới lấy được tiêu cự, Võ Trạch Hạo mặt đen đến đáng sợ.

“Anh dậy rồi.” Văn Giai Hiên dụi dụi mắt, “Ngày hôm qua anh...”

“Đi xuống!”

Văn Giai Hiên bị hét đến choáng váng, cậu vội vàng giải thích: “Ngày hôm qua anh uống nhiều lắm, tôi...”

“Tôi uống nhiều thì cậu có thể lên đây?” Võ Trạch Hạo trầm mặt, “Lúc trước tôi nói thế nào?”

“Nhưng anh chiếm mất sofa, tôi chỉ có thể lên đây.”

“Cái gì gọi là tôi chiếm mất sofa? Tôi ngủ là cậu sẽ không gọi tôi dậy?”

“Tôi gọi, nhưng anh không dậy.”

“Là tôi không dậy hay cậu không muốn gọi?”

“Gì cơ?” Văn Giai Hiên sững sờ, không thể tin được mà trừng Võ Trạch Hạo, “Anh anh anh, anh cho rằng tôi cố ý được nước chiếm giường anh sao!?”

“Chẳng lẽ lại không?”

Văn Giai Hiên thừa nhận giường lớn rất thoải mái, nhưng cậu cậu không cố ý làm thế, làm sao hắn có thể nghĩ cậu như vậy?

Võ Trạch Hạo lại nói: “Tôi đã nói, lên tầng hai thì lập tức...”

“Lập tức rời đi!” Văn Giai Hiên chủ động đánh gãy lời Võ Trạch Hạo, đem chăn hất lên, “Tôi muốn từ chức! Tôi không làm nữa!”

Văn Giai Hiên thở phì phò kéo dép đến đầu cầu thang, nghĩ mà tức không chịu nổi, liền quay đầu lại nói: “Anh là cái đồ lấy oán báo ân, khốn nạn!”

Mắng xong vẫn chưa hả giận, Văn Giai Hiên đi một mạch xuống tầng một, cũng không quay đầu lại đi đến cạnh cửa đổi giày, Võ Trạch Hạo đen mặt gọi cậu: “Cậu đi đâu đấy?”

Văn Giai Hiên ngước cổ nói: “Không phải anh muốn tôi đi sao? Đi thì đi!”

“Văn Giai Hiên!” Võ Trạch Hạo nhíu mày thành chữ xuyên (川), “Đừng chạy loạn!”

Văn Giai Hiên đương nhiên không nghe lời Võ Trạch Hạo, cậu tức giận chạy ra tiểu khu, đi mãi cũng không hết tức, trái lại càng nghĩ càng giận.

Hôm qua cậu bò khỏi ngực Võ Trạch Hạo xong, lại sợ Võ Trạch Hạo trên người đổ mồ hôi ngủ không được thoải mái, tỉ mỉ lau nửa người trên cho hắn, đến mười đầu ngón tay cũng chăm chút lau khô. Sau còn sợ Võ Trạch Hạo nửa đêm tỉnh dậy khát nước, làm cho hắn ly nước mật ong giải rượu đặt trên bàn trà.

Kết quả người này vừa tỉnh dậy chuyện đầu tiên là chỉ trích cậu, cậu từ nhỏ đến giờ chưa chịu oan ức đến mức này đó.

Vẫn chưa đến tám giờ, Văn Giai Hiên đến hàng bánh bao gần đó ăn sáng, sau đó lại đi quanh tiểu khu.

Có lẽ là do đã ăn uống no đủ, đi dạo một hồi, tâm tình của cậu cũng coi như bình phục chút đỉnh. Trong lòng vẫn còn lửa giận, nhưng cậu rỗi đến phát chán, lén lén lút lút trở lại nhìn ngó bên ngoài biệt thự.

Lúc này Võ Trạch Hạo đang ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa sổ, chắc là đang làm việc, mà thật lâu tay nắm chuột cũng không động, cứ ngồi cau mày, nhìn qua giống như đang ngẩn người.

Văn Giai Hiên bĩu môi chán nản, nghĩ thầm cậu đã đi hơn một tiếng có lẻ, vậy mà Võ Trạch Hạo cũng không biết đường tìm cậu gì hết trơn.

Cậu tự mò về là chuyện không thể xảy ra, cậu đã thốt ra mấy lời rất hung dữ, giờ mà đi về chẳng khác gì tự vả mặt mình?

Nhưng nếu nói chuyện cậu thực sự rời đi, kỳ thực...

Cậu chỉ nhất thời giận dữ vạ miệng, không phải thực sự muốn đi.

Văn Giai Hiên sờ túi, vừa nãy chạy đi cũng chỉ mang theo điện thoại, cái gì cũng vứt ở lại. Biết thế nhớ mang theo chứng minh thì đỡ, chí ít còn có thể vô net coi mấy bộ phim.

Đúng vậy, có thể xem phim!

Văn Giai Hiên lập tức mở Alipay, tìm rạp chiếu phim gần nhất, sau đó một hơi mua ba cái vé xem phim liền.

Sáu tiếng sau, tiểu đồng chí Văn Giai Hiên xoa xoa mông, tập tễnh từng bước ra đại sảnh, chị gái đến thu kính 3D ân cần hỏi: “Bạn ơi, bạn có khỏe không?”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì.” Văn Giai Hiên vung vung tay, “Ngồi mãi mông tề rần mất tiêu.”

“Bạn thích xem điện ảnh lắm nhỉ, coi một lúc 3 bộ liền.”

Văn Giai Hiên nghĩ thầm tôi đây là do không có chuyện làm mà.

Đi khỏi rạp chiếu phim, mới ba giờ chiều, cậu chậm rãi trở lại tiểu khu, lại liền lén lén lút lút chạy về nhà liếc mắt nhìn, Võ Trạch Hạo buồn bực hút thuốc trong sân, không biết đang gọi điện cho ai.

Văn Giai Hiên sợ bị phát hiện, nhanh chóng thu đầu về, cậu mở màn hình, một cú điện thoại cũng chưa nhận, một cái tin nhắn cũng không có.

Ông chủ này là thế nào đây, nhân viên chạy mất tăm mà không lo lắng sao.

Văn Giai Hiên hạ quyết tâm tiếp tục kiên trì, dù cho cuối cùng cậu cũng trở về nhà hắn, cậu vẫn phải kiên trì đến khi không thể kiên trì được nữa.

Rời tiểu khu, Văn Giai Hiên đến công viên xem các ông đánh cờ, nhưng đến năm sáu giờ tối, các lão gia gia cũng lục tục về nhà ăn cơm, cậu lại không có nơi để đi.

Cậu lựa đại một cái quán ăn bên trong có TV, cậu mặt dày ngồi đó xem ké, đến khi chủ tiệm tỏ rõ ánh mắt ghét bỏ, cậu mới bất đắc dĩ rời đi.

Sắc trời đã bắt đầu tối tăm, lần này còn có thể đi chỗ nào đây?

Văn Giai Hiên nhàm chán ngồi ở hàng cây xanh chỗ tiểu khu một hồi, không bao lâu chỗ này một nhóm bác gái tụ lại nhảy quảng trường, chỗ nọ có bác luyện disco, nhạc chấn động đến mức đầu Văn Giai Hiên quay như say xe, cậu lại rời đi lần thứ n.

Không thì đi KTV hát hò chút?

Văn Giai Hiên lên mạng tìm thấy vài cái KTV gần đó, xong lại bị giá cả quật cho choáng váng. Rõ ràng buổi chiều là 100 hai giờ, trời vừa tối giá cả tăng một phát lên mấy lần, đi một mình thế này là không ổn.

Văn Giai Hiên vừa xem điện thoại vừa đi về phía trước, lúc này, màn hình điện thoại phản xạ lại ánh đèn neon chói mắt. Cậu dừng bước ngẩng đầu lên, bất tri bất giác phát hiện mình đang dừng ở Heartbeat.

“Yo, em trai, cậu lại tới rồi?”

“Gần đây làm ăn như nào?”

Văn Giai Hiên nhìn thấy hai nam nhân mặc âu phục quen mắt nọ, mặt nghiêm túc tiến lên phía trước: “Các anh lần trước hiểu lầm tôi, tôi không phải loại người đó.”

Một người trong đó cười cười: “Được được được, không đúng không đúng, ngày hôm nay cũng muốn đi vào sao?”

“Ầy...” Văn Giai Hiên suy nghĩ một chút, “Muốn.”

Lần này trong bar nhiều người hơn so với lần trước cậu đến, nhưng cũng không đến nỗi đông kín chen lấn. Trên sân khấu có một cậu trai đang hát, Văn Giai Hiên thấy thật dễ nghe, vì vậy liền tìm một bàn gần sân khấu ngồi xuống.

Cậu chưa ngồi được bao lâu, một cái nhân viên phục vụ tiến tới hỏi cậu uống gì.

Văn Giai Hiên khó khăn xem menu, yếu ớt hỏi: “Tôi có thể uống một ly coca không?”

“Đương nhiên có thể.” Nhân viên phục vụ mỉm cười chuyên nghiệp, “Chỉ là coca chưa đạt mức tiêu thụ phí tối thiểu, anh xem còn cần gì thêm không?”

“Những thứ khác...”

Những thứ khác nửa chữ bẻ đôi cậu cũng không biết.

Văn Giai Hiên xoắn xuýt lật menu, có người lại gần chỗ cậu.

“Tôi nói này vịt con...” Chương Trí Đào nói tới chỗ này vội vã đổi giọng, “Tiểu Giai Hiên, sao cậu lại tới đây?”

“Tôi tới đây nghe hát.” Văn Giai Hiên ngại ngùng không muốn nói mình bất bình bỏ nhà đi.

“Đem một ly nước chanh lại đây.” Chương Trí Đào đuổi nhân viên phục vụ, lại nói: “Lão Võ biết cậu tới không?”

“Anh ấy mới là người không biết á.”

Chương Trí Đào là người thành tinh, lập tức nhìn ra thần sắc Văn Giai Hiên không đúng, thăm dò hỏi: “Sao vậy, cãi nhau với lão Võ à?”

Văn Giai Hiên không hé răng, vừa nhìn cái biết ngay đáp án.

“Chà chà, nhanh thế, còn chưa được ba cái cuối tuần ha?” Chương Trí Đào bát quái, “Tí nữa thì ghi vào sổ.”

“Anh nói ghi gì cơ?” Văn Giai Hiên tò mò hỏi.

“Kỷ lục chia tay nhanh nhất.” Chương Trí Đào cười thần bí, “Lão Võ là loại vậy đó, đối tượng ngao du với cậu ta chưa một ai quá một tháng, nhanh nhất hai tuần lễ là bỏ.”

Văn Giai Hiên muốn nói cậu và Võ Trạch Hạo cũng không phải loại quan hệ đó, bất quá lòng hiếu kỳ làm cho cậu quên phải get chủ đề, theo bản năng thuận Chương Trí Đào hỏi: “Tại sao vậy chứ?”

“Trong đầu cậu ta chỉ có công việc chứ sao.” Chương Trí Đào từ phía đối diện đến ngồi bên cạnh cậu, tay khoác lên vai Văn Giai Hiên, “Tôi nói cho cậu biết, cậu ta là người rất chán, nói chuyện yêu đương lại không có bộ dáng yêu đương tí nào, ai mà quầy rầy công việc của cậu ta, không nói hai lời lập tức say bye, sao còn có kiểu người như cậu ta chứ.”

“Sao anh ấy lại như vậy?” Văn Giai Hiên cũng cùng bát quái, “Nếu anh ấy một lòng một dạ lo công việc thì còn nói chuyện yêu đương với người ta làm gì, đây không phải là làm lỡ người sao?”

“Cái này cậu không biết đâu.” Chương Trí Đào đáp, “Có mấy người cưa cẩm cực kỳ mãnh liệt, trong này đây, có người điều kiện không tồi, lão Võ đáp ứng họ, nhưng mấy người này thể nào cũng đã thành tinh, lão Võ liền cảm thấy phiền... Bất quá phiền cũng có thể động chút là chia tay à, cậu nói phải không?”

“Nếu là như vậy...” Văn Giai Hiên sờ sờ cằm, “Cũng không tiện nói gì.”

Dù sao cũng có rất nhiều đôi sau khi nên vợ nên chồng mới biết là phù hợp hay không phù hợp.

“Sao lại không tiện?” Chương Trí Đào một mặt không đồng ý, “Cậu nhìn xem, có thể tùy tiện lên giường, nhưng không thể tùy tiện thiết lập một mối quan hệ yêu đương, ở cùng một chỗ sẽ không tùy tiện nói chia tay như vậy.”

Văn Giai Hiên liếc liếc Chương Trí Đào, nghĩ thầm anh còn không thấy ngại mà đàm tiếu ông chủ của tôi, anh mới là người có vấn đề.

“Cậu tưởng, có thể có loại bạn trai như cậu ta thì sao không dính người được?” Chương Trí Đào tùy ý nâng ngón tay quét một vòng, “Cứ nói quán bar của tôi đây, tôi mà hỏi ai muốn ngủ với Võ Trạch Hạo, ít nhất mười người giơ tay.”

Văn Giai Hiên nhớ đến lời Võ Trạch Hạo hôm xỉn quắc cần câu, xếp hàng dài đến Thiên An Môn, tự nhiên thấy buồn cười ghê gớm.

“Nhưng mà nói đi nói lại, gần đây cậu ta cũng gặp chuyện khó khăn, cậu nên thông cảm một chút.” Chương Trí Đào lụa một cái vèo chuyển đề tài trong giọng điệu nghiêm túc.

“Khó khăn?” Văn Giai Hiên không hiểu hỏi.

Đúng lúc nhân viên phục vụ tới đưa nước chanh, Chương Trí Đào thu hồi cánh tay quàng trên vai Văn Giai Hiên, lấy khuỷu tay chống xuống bàn tiếp tục nói: “Cậu biết nền tảng trang web du lịch lớn nhất nước không?”

Văn Giai Hiên gật đầu một cái: “Web M, hình như cũng lập nghiệp bằng du lịch.”

“Không sai, lão Võ lúc đầu cũng viết du lịch ở M, sau đó độc lập thành lập công ty.” Chương Trí Đào đáp, “Hắn vốn một năm chỉ cần dựa vào quảng cáo cũng đã có mấy trăm ngàn thu nhập, thế nhưng chú nói cậu ta làm như vậy là làm việc không đàng hoàng, cậu ta vì muốn chứng minh thực nên thành lập công ty của riêng mình.” (100 ngàn =~ 330m)

“Chú?” Văn Giai Hiên uống một khẩu nước chanh, “Cha của ảnh hả?”

“Đúng, lão Võ hồi trước làm ở công ty chứng khoán, cậu ta đi từ chức công việc một năm thu nhập một triệu, vậy nên chú vô cùng phản đối cậu ta quay sang làm du lịch.” (~3 tỷ 3)

Văn Giai Hiên há miệng thành chữ O, thì ra Võ Trạch Hạo cũng phản nghịch sao?

“Cậu ta thành lập công ty, bắt đầu tự mình phát triển mảng du lịch liền bị bên M theo dõi. Vốn dĩ nửa đầu năm qua công việc khá thành công và hiệu quả, chỉ riêng doanh thu quảng cáo đã chừng này.” Chương Trí Đào so số lượng chữ số, Văn Giai Hiên suy đoán con số này hẳn là cỡ trăm vạn. (100 vạn=~33 tỷ)

“Kết quả hiện tại, nền tảng M muốn thu mua chúng ta, ở sau lưng giở trò, các nhà quảng cáo lần lượt hủy hợp đồng, cũng không biết có thể chống đến cuối năm hay không.”

“Vậy ngày hôm qua...”

“Lão Võ đã nói đến vậy, mấy người kia vẫn muốn hủy hợp đồng.”

Văn Giai Hiên cắn ống hút, tâm tình có chút phức tạp.

Chuyện cậu muốn làm trong nhà cũng không ủng hộ, nhưng cậu tốt xấu gì cũng đã tìm được một cây đại thụ mà nương mình, không cảm thấy có áp lực chút nào.

Nhưng Võ Trạch Hạo không giống vậy, chuyện hắn muốn làm không chỉ trong nhà không ủng hộ, bên ngoài còn phải đối mặt với một đám sài lang hổ báo, thế này có biết bao nhiêu vất vả đây?

Không trách hắn công tác liều mạng như vậy, căn bản là bởi phía sau không có đường lui.

Đầu óc Văn Giai Hiên nghẹn đến khó chịu, còn có một tia đau lòng khó nói.

“Bây giờ tôi có việc, chút nữa nhiều người không trông được cậu.” Chương Trí Đào tiến đến Văn Giai Hiên thân bên cạnh, nhẹ giọng lại nói, “Đừng trách tôi chưa nhắc nhở cậu, ở đây có rất nhiều loại người, cậu vẫn nên về sớm thì hơn.”

“Ừm... Tôi uống hết nước rồi sẽ về.” Văn Giai Hiên rầu rĩ đáp, cậu còn phải nghĩ xem tí nữa về phải nói cái gì.

Dù sao thì chút nữa, chắc cũng không có gì xảy ra đâu.

Tác giả có lời:

Chương Trí Đào vừa quay đầu lại liền bắn một cú điện thoại cho lão Võ: Lại đây lĩnh đứa nhỏ nhà cậu về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.