Bar Hearbeat đều chuẩn bị chu đáo mấy món đồ chơi góp vui trên mỗi bàn. Văn Giai Hiên lấy ra hai viên xúc xắc trong hộp, quyết định chơi thảy xúc xắc xem nên dùng thái độ gì khi về nhà.
Nếu ra số lớn, vậy cậu sẽ ra vẻ cứng rắn, nhất định phải làm rõ mọi chuyện hôm qua với Võ Trạch Hạo; nếu ra số nhỏ, cậu sẽ xem như Võ Trạch Hạo làm việc vất vả như vậy, thôi không tính toán với hắn nữa.
Tiện tay thảy một cái, hai viên xúc xắc xoay tròn di chuyển lung tung trên mặt bàn, cuối cùng dừng lại, hai con sáu.
Không tính. Văn Giai Hiên lập tức đem xúc xắc bỏ vào lòng bàn tay, dặn lòng vừa nãy chỉ là nháp, chưa chơi thật.
Cơn giận đã đi tong, sao có thể tính là chính thức đây.
Vì vậy lần thứ hai, Văn Giai Hiên thổi một hơi vào lòng bàn tay mình, cẩn thận thả hai viên xúc xắc xuống. Số lớn số nhỏ liên tục thay đổi, trong lòng cậu cũng theo mấy viên xúc xắc kia mà dao động.
Cuối cùng hai viên xúc xắc cũng dừng lại, một số 1, một số 2.
Thế mới đúng chứ.
Văn Giai Hiên hài lòng để xúc xắc lại trong hộp. Xem ra ông trời cũng muốn cậu nên mềm lòng với Võ Trạch Hạo chút đỉnh.
Nghĩ cho kỹ, Văn Giai Hiên cũng không phải không thể giải thích lý do vì sao Võ Trạch Hạo tức giận.
Mỗi người đều có điểm nút giận dữ khác nhau, có người giới điểm nút thấp, có người điểm nút cao. Cùng một vấn đề, với mỗi người khác nhau đều sẽ có cách giải quyết khác nhau, chứ đừng nói chi đến hai người có lập trường trái ngược, rất khó để đứng ở vị trí đối phương suy xét.
Từ thái độ làm việc cũng không khó nhận ra, Võ Trạch Hạo là người rất có nguyên tắc, chán ghét bị chen ngang kế hoạch, càng không thích quy củ bị phá vỡ.
Võ Trạch Hạo không thích người khác đến phòng ngủ của hắn. Văn Giai Hiên đã đánh giá thấp cái sự không thích này rồi.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã minh bạch mọi chuyện, Văn Giai Hiên vẫn không nghĩ tại sao Võ Trạch Hạo lại có thể hiểu lầm cậu như vậy, nếu phải nói rõ, Võ Trạch Hạo là người sai.
Chỉ là...
Chỉ là cái gì cơ?
Văn Giai Hiên buồn bã ỉu xìu nằm nhoài trên bàn, bỗng nhiên ý thức được trái tim mình không sắt đá nổi.
Võ Trạch Hạo là ông chủ của cậu, cậu là nhân viên, ông chủ luôn luôn đúng, sao cậu có thể đối nghịch ông chủ thế được?
Không sai, Văn Giai Hiên ngồi lên, ông chủ luôn luôn đúng, cậu nên nhanh về tìm ông chủ hòa giải đi thôi.
Văn Giai Hiên hút một hơi cạn ly nước chanh còn dư, sau đó xoay người định nhảy xuống, bất quá, hai người từ đâu xông ra, vây lấy cậu hỏi: “Đi một mình à? Ghép bàn lại đi chứ.”
“Các anh ngồi đi.” Văn Giai Hiên tốt bụng đáp, “Tôi phải đi.”
“Giờ mới mấy giờ mà đi?” Người xỏ khuyên tai liếc mắt nhìn người mặc áo ba lỗ bó sát còn lại, tiếp tục nói: “Vừa thấy em chơi xúc xắc một mình tẻ nhạt muốn chết, các anh đây không phải đến giúp em sao.”
Văn Giai Hiên nhíu nhíu mày: “Tôi không tẻ nhạt, tôi phải đi.”
“Ấy đừng.” Hai người đàn ông đỡ lấy hai bên vai Văn Giai Hiên, đem cậu về bàn bên cạnh rồi ngồi bên cạnh cậu: “Tối nay các anh đây mời khách, em thích uống gì thì gọi.”
“Tôi nói tôi phải đi!” Văn Giai Hiên khó chịu vặn vẹo vai, muốn đem hai cánh tay để trên vai mình hất ra, mà da mặt hai người này cũng thật dày, cậu rõ ràng không vui mà cứ thích quấn lấy.
“Chơi thêm chút nữa đi chứ, xúc xắc phải chơi nhiều người mới có hứng.” Tên xỏ khuyên nói.
“Ái chà, yên tâm, các anh trai sẽ nhường em.” Tên mặc áo ba lỗ cũng nói theo.
“Các anh có vấn đề về hệ thần kinh trung ương à!?” Văn Giai Hiên giãy dụa kịch liệt hơn, “Tôi không muốn chơi chiếc gì cùng các anh hết, nghe không hiểu tiếng người hả!”
“Há, giận rồi nha, thực sự là rất đáng...”
Chữ “yêu” còn chưa kịp nói hết, mặt tên xỏ khuyên vặn vẹo bất thường, quay về phía sau Văn Giai Hiên mắng: “Mẹ kiếp, bố thằng điên nào... Anh, anh Võ?”
Văn Giai Hiên xoay người, phát hiện tay tên xỏ khuyên bị bẻ thành cái móng gà, tên áo ba lỗ cũng đường hoàng thu tay đang đặt trên vai cậu về.
Nương theo ánh đèn chớp nháy của quán bar, Văn Giai Hiên thấy rõ người phía sau kia, là Võ Trạch Hạo.
Cậu còn chưa kịp cao hứng, lại nghe tên xỏ khuyên nói: “Anh Võ, người của anh?”
“Ừm.” Võ Trạch Hạo mặt không đổi sắc đáp lại một chữ, buông lỏng móng heo người nọ.
“Nói sớm đi chứ.” Hai tên kia di chuyển về phía bàn bên kia, “Cần phải để bàn cho anh không?”
“Không cần.” Võ Trạch Hạo nói xong, sắc mặt vẫn không quá tốt mà nhìn về phía Văn Giai Hiên: “Nháo đủ chưa?”
Gay rồi, ông chủ đang tức giận.
Văn Giai Hiên hai tay đỡ lấy đầu gối, thành thật ngoan ngoãn gật gật đầu.
Võ Trạch Hạo không báo trước nắm lấy tay Văn Giai Hiên, bất dung cự tuyệt nói: “Nháo đủ rồi thì cùng tôi trở về.”
Bé ngoan Văn Giai Hiên đi theo Võ Trạch Hạo ra khỏi bar, dọc đường đi không ngưng vang lên tiếng chào hỏi hắn, cậu mơ hồ nghe được từ “Chị dâu” rất nhiều lần, bên trong quán bar lại ầm ĩ, cậu cho rằng chắc mình nghe nhầm.
Đi ra phía sau quán bar, Võ Trạch Hạo vẫn không buông tay.
Tuy rằng khi còn bé, Văn Giai Hiên cũng hay bị Văn Hoa và Văn Dĩ Nhiên dắt tay, nhưng từ khi trưởng thành, cậu cũng không bị dắt như vậy nữa. Cho nên hiện tại tiểu đồng chí Văn Giai Nhiên có đôi chút thẹn thùng, dù sao cũng là đàn ông đàn ang hơn hai mươi tuổi đầu, Võ Trạch Hạo dắt cậu nhìn cứ như dắt con trai nhỏ.
“Ông chủ...” Văn Giai Hiên vặn vẹo cổ tay, tính rút về, nhưng Võ Trạch Hạo lại nắm rất chặt.
“Hết giận chưa?” Võ Trạch Hạo nhìn về phía trước hỏi.
“Ừm...”
Hả? Văn Giai Hiên kỳ quái nhìn Võ Trạch Hạo một cái, cậu còn tưởng Võ Trạch Hạo mở miệng chuyện đầu tiên sẽ là mắng cậu, kết quả lại như đúng rồi hỏi cậu hết giận chưa?
Đột nhiên không bị mắng, có chút không quen.
“Anh hết giận chưa?” Văn Giai Hiên thăm dò hỏi.
“Không giận.” Võ Trạch Hạo nói.
Hẳn thế, Văn Giai Hiên bĩu môi.
“Tôi không nghĩ anh ghét người khác lên phòng ngủ mình như vậy, tôi cũng không cố ý muốn lên.”
“Tôi biết.” Võ Trạch Hạo nhàn nhạt nói.
Hả? Anh biết?
Văn Giai Hiên đứng đực tại chỗ, Võ Trạch Hạo đang nắm tay cậu cũng chỉ có thể cùng ngừng lại, xoay người cùng cậu mặt đối mặt.
“Vậy anh còn tức giận gì chứ...” Văn Giai Hiên nhỏ giọng lầm bầm.
“Cậu còn không ngại mà hỏi?” Võ Trạch Hạo nhíu mày, “Chạy loạn cả ngày cũng không biết đường trở về, còn dám một mình đến bar?”
Ra là giận cái này?
“Tôi toàn ở gần tiểu khu mà.” Văn Giai Hiên chớp chớp mắt, “Hơn nữa hai người bị thần kinh kia, tôi cũng có thể tự ứng phó.”
Võ Trạch Hạo: “...” Cậu ứng phó cái đ-
“Mà...” Văn Giai Hiên ánh mắt mất tự nhiên nhìn về nơi khác, “Anh không tới tìm tôi, cũng không gọi điện cho tôi, tôi làm sao trở lại đây...”
“Tôi không gọi cho cậu?” Trán Võ Trạch Hạo nổi lên gân xanh, “Tôi gọi cho cậu cả ngày, điện thoại của cậu không cách nào liên lạc được!”
Úi cha?
Văn Giai Hiên lấy điện thoại ra nhìn, ngoại trừ thông báo mức pin dưới 10%, trên màn hình không có bất kỳ thứ gì khác.
Sóng điện thoại đầy đủ, wifi full vạch, sao lại không cách nào liên lạc?
Ồ chờ chút, sao lại là Unicom? Unicom hình như đang hợp tác với Tencent...
Đầu Văn Giai Hiên lóe lên suy nghĩ, cậu có phải...
Ngày hôm qua để xem tên lừa đảo có trả lời tin nhắn không, cậu đã đổi từ thẻ điện thoại đổi qua thẻ Tencent. Cả ngày mua đồ dùng Alipay, cũng chẳng để ý tài khoản Wechat không đúng.
Văn Giai Hiên hít vào một ngụm khí lạnh, lúc chiều cậu ghé qua nhà một lát, Võ Trạch Hạo đang gọi điện cho cậu?
Cậu rụt cổ lại, ấp úng: “À ừ, trong điện thoại của tôi là sim khác, anh có muốn nhớ số mới này không...”
Võ Trạch Hạo hơi đau đầu hít sâu một hơi, xoay người tiếp tục đi đến phía trước, thế nhưng ngữ khí lại mềm mỏng hơn rất nhiều: “Sau này đừng tiếp tục chạy loạn.”
“Vâng!” Văn Giai Hiên đuổi theo sát bước chân Võ Trạch Hạo, theo bản năng nắm chặt lấy tay Võ Trạch Hạo, giống hệt như lúc trước thường hay nắm góc áo hắn.
“Nói về ông chủ đi,“ Văn Giai Hiên hết chuyện nói đành khui cái khác ra hỏi, “Anh không trách tôi ngủ trên giường anh sao?”
“Thấy lời nhắn cậu để lại.” Võ Trạch Hạo hời hợt đáp.
Tối hôm qua, Văn Giai Hiên đè một tờ giấy dưới cốc nước mật ong, trên đó viết:
Ông chủ, làm cho anh nước mật ong, tỉnh lại nhớ uống nha.
Với lại anh ngủ còn ngã chổng vó như heo, nên tôi quyết định lên trên ngủ, anh dậy đừng có trách tôi đó.
Cuối cùng còn vẽ một cái đầu heo.
“Hừ.” Văn Giai Hiên khẽ hừ một tiếng, “Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú.”
Văn Giai Hiên không ý thức được bộ dáng dương dương tự đắc của mình có chút đáng đánh, vậy nên không đợi cậu khoái trá đủ, nắm tay của hắn đột nhiên buông ra, một giây sau, cổ cậu bị một cánh tay kẹp lại, âm thanh trầm thấp của Võ Trạch Hạo từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Ngủ thích không?”
“Không, không đâu...” Văn Giai Hiên hốt hoảng lay lay tay Võ Trạch Hạo, “Ông chủ, tôi không dám nữa.”
Võ Trạch Hạo buông Văn Giai Hiên ra, lại dắt tay cậu đi tiếp: “Không dám thì tốt, về đổi drap giường cho tôi.”
“Sao anh lại ghét bỏ tôi như vậy chớ?” Văn Giai Hiên bi thương, “Tôi chỉ ngủ một tối thôi mà...”
“Đừng nghĩ nhiều, “ Võ Trạch Hạo dừng một chút, “Vốn là định bây giờ sẽ thay.”
“Ồ.”
Hả? Văn Giai Hiên đột nhiên nghĩ đến một chuyện
“Nói tôi đổi drap giường... Vậy nghĩa là tôi lại lên tầng hai phải không?”
Võ Trạch Hạo trầm mặc chốc lát, thật lâu mới trả lời: “Ừ, đi thôi.”
Văn Giai Hiên không nhịn được hé miệng cười trộm, cậu quẫy quẫy cánh tay hai người đang nắm lấy nhau, hỏi: “Vậy lúc anh đi công tác, tôi lên tầng ngủ được đúng không?”
Võ Trạch Hạo nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu: “Cậu ngược lại còn biết được voi đòi tiên nhỉ.”
Văn Giai Hiên ngượng ngùng cười hì hì, tiếp tục tranh thủ nói: “Cũng để không mà, tôi không phá hoại phòng ngủ của anh đâu.”
“Không phải sợ cậu phá hoại.” Võ Trạch Hạo thở nhẹ một hơi, “Tôi sợ...”
Thấy hồi lâu không có đoạn sau, Văn Giai Hiên thúc giục: “Sợ cái gì?”
Võ Trạch Hạo đem vài chữ “Sợ tôi không muốn để cậu đi” nuốt về trong bụng, cau mày nói sang chuyện khác: “Nhóc đáng chết, hại tôi một ngày không làm việc, còn hút cả một bao thuốc.”
“Tôi không cố ý mà.” Văn Giai Hiên lập tức đi trật đề tài, “Anh không sa thải tôi đó chứ...”
“Tôi muốn sa thải cậu còn tìm cậu về làm gì?” Võ Trạch Hạo không biểu tình đáp.
“Nhưng Chương Trí Đào nói...” Văn Giai Hiên dừng một chút, xác định mình nhớ không lầm, “Anh ta nói đối tượng làm phiền anh làm việc, anh sẽ lập tức tiễn đi.”
Võ Trạch Hạo nghe vậy quay đầu đi, hàm ý không rõ nhìn Văn Giai Hiên: “Cậu là đối tượng của tôi?”
Đây là một câu hỏi ngược lại, tác dụng của nó không phải phủ định, mà là dẫn dắt.
Bất quá tiểu đồng chí Văn Giai Hiên chỉ nghe ra hàm ý phủ định, vì thế cậu nhoáng cái tỉnh ngộ, gật đầu: “Đúng ha, tôi là nhân viên của anh, nhân viên và đối tượng yêu cầu không giống nhau.”
Văn Giai Hiên vừa dứt lời, Võ Trạch Hạo lại không có điềm báo trước thả tay cậu ra đi tiếp. Văn Giai Hiên nhìn bàn tay trống rỗng của mình đầy khó hiểu, sao cậu có cảm giác ông chủ lại tức giận nhỉ?