Đám động vật bị mấy người này đuổi theo, trong đó có rất nhiều con thường thấy ở những vùng lân cận, về mặt cơ bản chúng nó đều có lực công kích tương đối cao. Lần trước bọn họ đến đã là 3 tháng trước rồi, lần này không giết sư tử nữa mà đổi sang giết mấy con này rồi hả? … Mấy con thú này cũng có “bảo thạch” trong cơ thể nhưng không đẹp bằng của “sư tử”, bảo thạch “sư tử” hồng hồng đỏ đỏ, cầm trong tay còn rất ấm... “Bảo thạch” của mấy con này thì rét lạnh đến thấu xương, cầm trong tay khiến người ta cảm thấy như đông đến, vô cùng khó chịu. Lúc này, đám người và động vật đã đến đây. Chỉ thấy mỹ nữ cau mày dừng lại, những người theo sau cô cũng dừng lại theo, Hách Thuần nuốt nước miếng cái ực, thầm nghĩ: chẳng lẽ bọn họ phát hiện rồi hả?
Mấy người đàn ông đi theo dừng lại, bắt đầu luyên thuyên nói gì đó với vị mỹ nữ kia, Hách Thuần cau mày, lập tức đứng lên, ra lệnh “Khởi động hệ thống ghi lại giọng nói”. Hách Thuần quyết định sẽ ghi lại ngôn ngữ của nhóm người này, sau đó thông qua phân tích để xem thử mình có thể nhanh chóng học được nó hay không. Đúng lúc đó, vị mỹ nữ kia lớn tiếng hô, lặp lại một câu, mỹ nữ nhíu mày càng chặt, nói với mấy người bạn ở phía sau vài câu, xem ra họ định công kích phi thuyền. “Con bà nó, ông đây đâu có chọc mấy người!” Hách Thuần cạn lời, mình còn không nghe hiểu bọn họ nói cái gì, lúc nãy mỹ nữ kia hô mấy tiếng, chắc là đang hỏi mình là thần thánh phương nào, mình lại không trả lời, sau đó mỹ nữ quyết định xem mình là kẻ địch luôn!
Trong lòng Hách Thuần nghĩ vậy, nhưng công kích trước mắt ngày càng mạnh, Hách Thuần càng lúc càng tức. Sau cùng, cô nghĩ: Nên chờ bọn họ công kích đến khi nào chán, thấy nơi này không có uy hiếp gì thì sẽ bỏ đi? Hay là mình chạy trốn? Mình có nên đánh lại không? Nếu là cái đầu tiên thì cũng tức chết mất, hơn nữa chưa chắc bọn họ sẽ bỏ qua. Vạn nhất họ thay phiên nhau đánh, định làm mình hao mòn đến chết, vậy phải chắc phải tiêu tốn rất nhiều thời gian (⊙o⊙)… Nhưng rõ ràng có thể đánh trả mà lại để người ta ăn hiếp thì không phải phong cách của mình. Điều thứ 2, giả sử mình chạy trốn, vậy sẽ phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, nếu dùng truyền tống khoảng cách ngắn, năng lượng tiêu tốn còn nhiều hơn.
Tuy năng lượng trên phi thuyền có thể sử dụng 20 năm, nhưng mình còn phải về Trái Đất, không thể cứ mỗi lần đụng chuyện là bỏ chạy như vậy được, nếu không sẽ không đủ năng lượng để về mất. Nếu sau này có thể tìm được đá năng lượng hoặc cái gì khác để bổ sung năng lượng thì còn được, hơn nữa biết đâu chạy trốn còn có thể tìm được nơi khác thích hợp hơn để đặt phi thuyền, nhưng ai biết động vật ở chỗ khác có lực công kích còn cao hơn ở đây hay không? Trước khi người máy thu thập chưa tìm được nơi nào khác để đặt phi thuyền hoặc một nơi nào đó không rõ thì tạm thời không thể rời khỏi đây. Chưa kể trong suốt nửa năm này cô đã nghiên cứu gần hết 1 phần 3 khu rừng rậm này rồi, mặc dù phần lớn đều giao cho người máy thực nghiệm. Lòng Hách Thuần rối rắm, nhưng tóm lại là cách này xài không được. Cách thứ 3 là lựa chọn duy nhất, dù sao thì hệ thống công kích trên phi thuyền được cung cấp năng lượng riêng, vả lại mấy thứ năng lượng dùng để công kích này chỉ có dư chứ không thiếu. Tuy nói mấy cái hệ thống công kích này cô chưa từng dùng qua nhưng sợ sau này lỡ đâu gặp được hải tặc vũ trụ nên cô luôn bổ sung năng lượng đúng hạn, còn có năng lượng dự phòng gấp đôi. Hách Thuần trằn trọc nghĩ trước hết sẽ gây tê đám người này sau đó đưa họ ra khỏi rừng rậm, vì Hách Thuần không muốn gây ra phiền phức không đáng có, cũng không có ý muốn giết người. Nếu sau này bọn họ lại dẫn người đến đây thì cứ lấy biện pháp tương tự ra đối phó.Sau cùng, Hách Thuần còn cảm thấy có thể cắm máy nghe trộm và thiết bị định vị lên người họ, sau đó dùng vệ tinh thăm dò phóng ra trên không trung quan sát bọn họ, điều này sẽ giúp Hách Thuần có thể nhìn thế giới bên ngoài. Hách Thuần ngay lập tức truyền lệnh, sau đó mấy người máy tàng hình phóng thuốc tê về phía đám người kia, vị mỹ nữ gợi cảm mặc dù có phát giác nhưng những người đàn ông kia lại không cảm thấy gì, mấy người đàn ông ngã xuống trước, sau cùng chỉ còn lại mỹ nữ khổ chiến với người máy. Vị mỹ nữ này hình như có thể thao túng gió, thuốc vừa đến gần đã lập tức bị đổi hướng, Hách Thuần ở trên phi thuyền lúc này đang vô cùng buồn bực. Mỹ nữ này khó chơi quá nha. Hách Thuần gõ tay xuống bàn, cuối cùng quyết định sẽ dùng khí mê siêu cấp, làm cho mỹ nữ kia ngất đi, tuy cô ấy có thể thao túng gió nhưng chắc cô ấy không biết trong không khí có cái gì đâu!
Hách Thuần cho người máy ngừng công kích, mỹ nữ kia tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, nhưng một giây sau lại càng thêm cẩn thận, nhưng dù cẩn thận thế nào cũng chỉ là mây bay mà thôi nhá! Hách Thuần nhìn mỹ nữ trên màn hình ngã xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, sau đó chỉ huy người máy hoàn thành những công việc còn lại. Hách Thuần thả lỏng tinh thần, cảm thấy mệt mỏi rũ rượi, rời khỏi phòng quan sát, về phòng ngủ nằm lăn ra giường, nằm xuống liền ngủ thiếp đi.