Trong đám người bị tống ra khỏi rừng rậm, có ba người đã tỉnh, nhưng họ đang cực kỳ buồn bực. Những người khác thì kêu hoài không tỉnh.
“Wallace, có chuyện gì đã xảy ra vậy?” Soái ca tóc vàng hỏi mỹ nữ.
“Tôi dùng thuật do dám hệ phong thì phát hiện có vật thể lạ, còn vô cùng khổng lồ.” Wallace cau mày đáp.
“Tôi biết, nhưng vừa nãy trong rừng kìa, cô nói xem? Sao chúng ta lại ngất cơ chứ!”
Soái ca tóc vàng vẫn còn đang mờ mịt, rõ ràng đang đánh hăng say, đột nhiên mình lại mất đi ý thức. Đây là chuyện không một ma pháp sư nào có thể chấp nhận được. Trong mắt soái ca tóc vàng hiện đầy tơ máu, giọng nói vừa rồi còn mang theo vẻ run rẩy, không biết là nghĩ lại mà sợ hay kích động quá mức.
“Kooharry, anh đừng kích động!” Một thanh niên tóc nâu nhắc.
Lúc này, Kooharry không thể tỉnh táo nổi, với một cao cấp ma pháp sư, vô duyên vô cớ mất đi ý thức là một đả kích vô cùng lớn. Trong vô số trận chiến có thắng, có thua, nhưng chưa bao giờ có tình huống này xảy ra cả, ngay cả kẻ địch là ai cũng không biết! Nếu chết thì thôi đi, nhưng mình lại không có chút vết thương nào, việc này đối với một ma pháp sư cấp Ma Đạo thân kinh bách chiến là một sự sỉ nhục, vô cùng nhục nhã.
“Wallace, có khi nào kẻ địch từ sâu trong rừng ra đây không? Có lẽ là ma thú thập giai?” Vị tóc nâu hỏi.
“Wentle, cậu cảm giác được ma thú thập giai mà tôi không nhận ra hả!” Wallace mắng.
Wentle lý luận: “Vậy cô cảm thấy nó là gì? Nếu không phải ma thú thập giai sao nó lại khổng lồ? Cô cũng nói là thứ đó vô cùng khổng lồ!”
Chợt, giọng điệu của Wentle trở nên vô cùng sợ hãi, nếu không phải ma thú thập giai, chẳng lẽ là ma thú nào đó còn ghê gớm hơn, thần thú?
Wallace lại nói: “Nhắc đến khổng lồ thì đúng là nó to thật, to bằng nửa cái thành Hà Lạc luôn đó.” Wentle và Kooharry kinh hãi, nhao nhao tỏ vẻ không tin, rồng trong truyền thuyết chưa chắc đã to bằng nửa cái thành Hà Lạc. Tim Kooharry càng đập bang bang, nếu nó thật sự to bằng nửa cái thành Hà Lạc, cả mình nó còn không nhận ra, không thấy được thì những lần tấn công ban nãy chỉ là trò trẻ con, mấy thứ đó sao có thể đánh bại một con quái vật siêu cấp khổng lồ được. Kooharry đắm chìm trong thế giới đầy gió táp mưa sa. Đợi những người khác đang lục tục tỉnh dậy sau cơn mê, Wallace hỏi: “Hay chúng ta cứ về thành Hà Lạc trước đã, trao đổi với hội trưởng một phen xem có nên tiếp tục săn bắn ma thú trong khu rừng này nữa hay không?”
Wentle lại nói: “Biết đâu hôm nay chúng ta đã gặp được thần thú trong truyền thuyết!”
Vài người vừa tỉnh lại cảm thấy váng cả đầu, nghe thế thì cũng tự nhủ, hôm nay chúng ta vậy mà lại gặp được thần thú trong truyền thuyết ư?
Wallace giục: “Chúng ta về trước đã!”
Wallace lúc này vẫn còn đang mờ mịt, không chỉ có cô mà cả những vị khác cũng đang suy nghĩ, ví dụ như chuyện họ mất đi ý thức, nếu là công kích tinh thần, vậy khi tỉnh lại họ sẽ phải chịu tác dụng phụ là xuất hiện chứng nhức đầu nghiêm trọng. Còn có người nghĩ sao con quái vật siêu cấp kia lại không làm hại họ? Những suy nghĩ như thế cứ quanh quẩn trong đầu tất cả mọi người. Thế nhưng họ không trao đổi gì với nhau, cứ nhanh chóng về thành Hà Lạc báo cáo việc này cho hội trưởng trước đã.
Trong lúc này, Hách Thuần vẫn còn ngáy o o, không biết hành vi của mình ngày hôm nay đã làm cho không ai dám bước chân vào khu rừng này trong gần hai năm. Còn Hách Thuần thì vẫn trôi qua những ngày vô cùng chán ngắt và cũng cực kỳ mạo hiểm trong rừng rậm. Ví dụ như bị nổi một cục mụn to như một con côn trùng, dính phải một loại phấn hoa nào đó khiến cả người phát sáng hay tìm thấy một con vật đáng yêu họ mèo, đôi mắt to ngập nước khiến người ta yêu chết đi được nhưng nó sẽ đột nhiên đứng lên như con người, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bạn, vung đuôi, cho bạn một cái liếc mắt sắc lẻm rồi quay lưng bỏ đi! Những thứ này khiến Hách Thuần không còn một lời nào để nói nữa. Cô nghĩ, thế giới này thật là đáng sợ!