Bonus - quà chúc mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
Chương 18
Triệu Nhiên khen ngợi Liễu Xuân Oánh là có mục đích, để thuận tiện cho sau này ngày ngày đến nhà cô cọ cơm. Chỉ tiếc vận khí của anh không tốt. Liễu Xuân Oánh vừa mới bị hệ thống đả kích, không có suy nghĩ sâu xa, cũng không để ý đến lời khen ngợi của anh. Đầu óc cô vô cùng tỉnh táo mà không nói lời khách khí, “Anh thấy không tồi thì thường xuyên sang đây đi.”
Lý Á Kiệt trong lòng cười trộm. Hừ, quả nhiên là kẻ có lòng xấu, có điều, âm mưu của hắn làm sao thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của mẹ kế nhà mình. Cậu xoay người, sùng bái nhìn mẹ kế nhà mình.
Đôi mắt nhỏ của Lý Á Kiệt đã cứu rỗi Lý Xuân Oánh, thật may là vẫn có cậu ủng hộ. Cô quay đầu thấy người đàn ông ngồi đối diện mình đang ngồi im trên ghé, ăn xong rồi còn chưa thèm đi. “Anh còn có chuyện gì sao?” Ý tứ là không có việc gì nữa thì mau đi về đi.
Lý Á Kiệt cười càng vui vẻ, “Chú à, muộn rồi. Chú mau về nhà ngủ đi.”
Triệu Nhiên Chi nhìn vào mắt hai người, đọc ra suy nghĩ thật lòng của bọn họ. Anh có chút cứng họng. Lần đầu tiên anh bị người khác ghét bỏ như vậy, biểu cảm trên mặt vô cùng vi diệu, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, “Vị tiểu thư này, tôi còn có chuyện muốn cùng cô thương lượng.”
“Chẳng lẽ anh còn chưa ăn no? Nhà tôi hiện giờ ngoại trừ khoai tây, cái gì cũng không có.” Liễu Xuân Oánh không thể nghĩ ra nổi trừ việc ăn ra Triệu Nhiên Chi còn có vấn đề gì cùng mình nói chuyện.
Triệu Nhiên chi lần nữa nghẹn họng. Anh lớn lên không giống người ăn nhiều, hôm nay anh có ăn nhiều một chút, nhưng vẫn rất lịch sự mà. “Không phải. Tôi đã no.” Anh giải thích, “Lần này do tôi quá đói bụng, bình thương tôi không ăn nhiều như vậy.”
Có điều, anh có giải thích cũng không có tác dụng gì. Liễu Xuân Oánh cùng Lý Á Kiệt vô cùng nhất trí “ừm” một tiếng, ý tứ không cần nói cũng biết. Triệu Nhiên Chi yên lặng thắp cho hình tượng của mình một cây nến.
Anh làm bộ không biết, tiếp tục mặt dày, “Khoảng thời gian này tôi phải tăng ca, về nhà rất muộn, không kịp nấu cơm. Cô xem, hai ta là hàng xóm, cũng nên có chút tình làng nghĩa xóm chứ? Tôi có thể ăn nhờ ở nhà cô vài bữa không?” Phải tiến công từ từ, về sau anh lại nghĩ cách ăn vạ không đi.
Liễu Xuân Oánh có chút không nguyện ý, một lần ngẫu nhiên còn được, nhiều lần cô không chi nổi. Tiền của cô để đóng học cho Lý Á Kiệt, không thể dùng.
Lý Á Kiệt càng tức giận nhìn Triệu Nhiên Chi. Người này quá xấu xa, ăn một lần chưa thỏa mãn, còn muốn mỗi ngày đến ăn. Hắn muốn ăn tranh với mình sao? Cậu không hề thích hắn chút nào.
Nhưng hệ thống lại vừa lòng, “Triệu Nhiên Chi có giáo dưỡng, có tư tưởng, có hoài bão, có trí tuệ, có thể trở thành một cha kế tốt. Liễu Xuân Oánh, xin hãy công lược anh ta.”
Nghe lời này, Liễu Xuân Oánh không biết nên phản ứng như thế nào. Thật buồn cười, trong thời gian ngắn như vậy, hệ thống từ đâu nhìn ra anh ta là người “có giáo dưỡng, có tư tưởng, có hoài bão, có trí tuệ”? Dù có đi chăng nữa, một người đàn ông tốt chưa chắc có thể là một người bố tốt, chưa kể, Lý Á Kiệt rõ ràng không thích anh ta.
Liễu Xuân Oánh do dự không biết nên đáp ứng hay cự tuyệt.
“Tôi biết tôi không thể ăn không uống không, mỗi ngày làm phiền hai người như vậy tôi cũng ngại. Vì thế, tôi sẽ trả tiền đồ ăn mồi ngày, nấu thế nào thì tùy khẩu vị của hai người.” Anh nhìn ra Liễu Xuân Oánh đang do dự. Phát hiện ra điều kiện người này không tốt lắm, anh quyết định xuống tay từ phương diện tài chính, hơn nữa, chút tiền đấy đối với anh không là gì.
Liễu Xuân Oánh vừa nghe, trong lòng liền yên lặng tính toán, thấy rất có lời, cô dứt khoát đồng ý. Mặc kệ thế nào, trước mắt cứ phải tiếp xúc đã, nếu không đúng như hệ thống nói thì thay đổi quyết định sau.
Lý Á Kiệt buồn bực. Mỗi ngày phải thấy người mình ghét đã rất phiền, mà mỗi ngày đều có người ăn tranh với mình càng phiền hơn. Cậu tức giận hừ một tiếng, ôm chặt Liễu Xuân Oánh. Dù sao cũng là hắn chi tiền, cậu nhẫn nại một chút, chỉ cần hắn không đoạt mẹ kế của cậu là được.
Cậu không hề biết, không phải Triệu Nhiên Chi muốn mẹ kế của cậu, mà là mẹ kế muốn Triệu Nhiên Chi. Cho nên, Lý Á Kiệt nhất định thất bại rồi.
Bởi vì có người giàu bỏ tiền cho, Liễu Xuân Oánh mua sắm không hề keo kiệt, muốn ăn gì liền mua cái đó, số lượng đầy đủ, tính luôn cả phần của nhà mình, hoàn toàn không lo tốn nhiều tiền.
Lúc nấu cơm cô rất hưng phấn, rốt cuộc cô cũng có thể ăn thịt. Trước kia cô không thấy không ăn thịt thì có vấn đề gì, giờ lâu rồi chưa ăn thịt, mỗi lần ngửi thấy hương vị kia cô đều không kìm được nuốt nước miếng. Nhưng nghĩ đến thân hình đáng thương của Lý Á Kiệt, cô vẫn nhịn xuống.
Cô thật lòng bội phục nữ minh tinh vì vẻ đẹp mà có thể nhịn ăn thịt nhiều năm như vậy, quả vô cùng lợi hại.
Lý Á Kiệt cũng rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên cậu thấy thịt cùng các món khác không khác biệt lắm. Rốt cuộc mẹ kế không phải để dành đồ ăn ngon cho riêng cậu. Nghĩ lại cậu đột nhiên cảm thấy Triệu Nhiên Chi đến đây ăn cơm cũng không có vấn đề gì, có điều, nếu hắn là nữ thì càng tốt.
Cậu thường thấy trên TV, nếu một người phụ nữ gả cho một người đàn ông thì sẽ chuyển đến sống cùng người đàn ông đó, mà cậu lại là con chồng trước, không chi có khả năng bị cướp mất tình yêu và sự quan tâm của mẹ kế, còn có thể không được sống cùng mẹ kế. Nếu như vậy thật quá bị thương, cho nên cậu nhất định không thể để cho mẹ kế gả cho Triệu Nhiên Chi.
Không thể không nói là Lý Á Kiệt lo nghĩ hơi quá xa, ít nhất hiện tại Triệu Nhiên Chi hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy. Lấy thân phận và địa vị của anh, căn bản anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ động tâm với Liễu Xuân Oanh, tuy rằng cô rất đẹp.
Đúng như lời đã nói, Triêu Nhiên Chi khuya mới tan tầm trở về. Liễu Xuân Oánh và Lý Á Kiết vẫn đang chờ anh. Người ta chi tiền, cô tất nhiên muốn đợi người cùng ăn, nếu không thì rất không phải phép.
Lý Á Kiệt mếu máo, cậu rất đói. Nếu không phải do Triệu Nhiên Chi, cậu đã sớm ăn no, sau đó nắm lấy bàn tay ấm áp của mẹ kế, cùng nhau ra ngoài tản bộ. Hừ, Triệu Nhiên Chi thật đáng ghét!
Triệu Nhiên Chi đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lý Á Kiệt đang chống đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn. Anh có chút buồn cười, cũng cảm động, cảnh tượng này cho anh cảm giác ấm áp. Anh bước tới, xoa đầu cậu, nhận được cái nhìn xem thường của Lý Á Kiệt.
Liễu Xuân Oánh không để ý. Cô vội vàng xới cơm, cô biết Lý Á Kiệt đã rất đới bụng.
Triệu Nhiên Chi có lễ phép nhận bát cơm, cảm giác này thật tốt. “Ngày mai hai người không cần chờ tôi đâu. Đã rất muộn rồi.”
Lý Á Kiệt gật đầu, đúng là quá muộn. Lần đầu tiên cậu thấy người đàn ông này có điểm tốt.
Liễu Xuân Oánh cũng cảm thấy vậy, nhưng nếu phải thực sự không đợi, cô không làm được. Bên ngoài gật đầu, trong lòng cô lại tính toán cho Lý Á Kiệt ăn trước, còn cô chờ một chút cũng không có vấn đề gì.
Nói xong, tất cả mọi người đều yên lặng ăn cơm, bởi vì vốn dĩ chẳng có điều gì để nói.
Lý Á Kiệt muốn giống như trước đây, dính bên người mẹ, kể cho mẹ kế nghe những chuyện thú vị trên lớp, nhưng cậu không muốn cho người đáng ghét kia biết, nên cũng ngậm miệng lại. Cậu càng chán ghét Triệu Nhiên Chi hơn, hắn dám chiếm đoạt thời gian vui vẻ của cậu và mẹ kế.
Tuy rằng nói lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng vừa mới quen biết, Liễu Xuân Oánh không quá nghiêm khắc, ngược lại cô cẩm thấy mọi người cùng nhau trò chuyện náo nhiệt mới tốt, Lý Á Kiệt mới có thể thích cô hơn.
Liễu Xuân Oánh theo thói quen gắp miếng sườn kho tàu nào ngon cho Lý Á Kiệt, bản thân lại không ăn cái gì. Cô ngẩng đầu lên thấy Triệu Nhiên Chi đang nhìn mình chằm chằm, cho rằng anh cũng muốn ăn sường, cố ý đổi đôi đũa sạch gắp cho anh một miếng sườn.
Triệu Nhiên Chi hơi sủng sốt. Anh không nghĩ là Liễu Xuân Oánh sẽ gắp đồ ăn cho mình. Có qua có lại, anh cũng gắp cho Liễu Xuân Oánh một miếng, quá kích động nên anh không chú ý mặt trên miếng sườn toàn mỡ.
Vì thế, thương thay cho Liễu Xuân Oánh.