Cha mẹ chính là thầy giáo tốt nhất của con cái. Mọi hành động, lời nói đều ảnh hưởng đến hành vi và tư tưởng của đứa nhỏ, cho nên cha mẹ phải làm gương tốt cho con cái. Liễu Xuân Oánh muốn dạy dỗ Lý Á Kiệt thành một đứa trẻ ngoan lễ phép, nên bản thân cô phải lễ phép trước.
Liễu Xuân Oánh muốn ăn hết miếng sường Triệu Nhiên Chi gắp cho. Cô cũng thấy được mặt trên miếng sườn toàn mỡ, và có được hệ thống nhắc nhở, nhưng nghĩ tới công cuộc giảm béo thành công, cô đoán chắc yêu cầu hẳn đã không còn nghiêm khắc như trước. Vì vậy, Liễu Xuân Oánh không do dự ăn hết miếng sườn.
“Đinh, cảnh cáo, cảnh cáo. Năng lượng vượt quá quy định. Là một mẹ kế ưu tú, mong ký chủ duy trì dáng người mà cô vất vả khôi phục để còn phác gục Triệu Nhiên Chi. Để cho ký chủ nhớ kĩ bài học này, phạt cô điên giật một phút.” Hệ thống vừa dứt lời, Liễu Xuân Oánh cảm nhận được sự đau đớn quen thuộc. Cũng may là cô đã thành thói quen, không giống như lúc đầu toàn thân run rẩy rõ ràng.
Trên mặt đầy mồ hôi, lấy lý do bản thân không thoải mái, cô chậm rì rì về phòng ngủ của mình. Nhìn cô khổ sở như vậy, Lý Á Kiệt đau lòng muốn chết. Mỹ vị trong miệng cũng mất đi hương vị, cậu lo lắng đi theo mẹ kế, muốn đỡ người thì lại bị một gã đáng ghét nhanh chân đến trước. Cậu trừng mắt liếc hắn một cái, chân dài như vậy làm gì chứ. Chờ đến khi trưởng thành, chân cậu nhất định dài hơn hắn.
Triệu Nhiên Chi vừa mới chạm vào Liễu Xuân Oánh đã bị điện giật run lên một cái, anh có chút không hiểu được. Lúc anh định đỡ cô lần nữa, Liễu Xuân Oánh đã tốt, có sức lực cự tuyệt.
Nhưng cô không có gan tiếp tục ăn cơm. Ai biết tình huống như vậy còn xảy ra không, thân thể nhỏ của cô không chịu nổi một lần điện giật nữa đâu.
“Đinh, cảnh cáo, cảnh cáo, gặp vấn đề mà trốn tránh không phải điều mẹ kế tốt nên làm. Hơn nữa, đó là bố dượng tương lai của Lý Á Kiệt, xin hãy nỗ lực phác gục anh ta!”
Liễu Xuân Oánh cạn lời trợn trắng mắt, bất đắc dĩ xoay người bước ra phòng khách. Sau cùng cô chỉ có thể ăn cơm mới rau dưa, thật khổ mà.
Từ lúc này, Liễu Xuân Oánh bắt đầu khoảng thời gian sống khổ sở nhất. Người khác ăn thịt cô chỉ có thể nhìn, người khác ăn sung mặc sướng, cô cũng chỉ có thể chịu đói bụng. Cô hỏi cuộc sống như vậy bao giờ mới kết thúc thì hệ thống trả lời rằng, “Khi nào ký chủ làm cho Triệu Nhiên Chi quỳ gối dưới váy thạch lựu, lúc đó mới dừng lại.”
Để kích thích Liễu Xuân Oánh, hệ thống đối xử với cô vô cùng nghiêm khắc, dầu mỡ một chút không được dính, cô ăn còn chưa no được năm phần đã báo động nhắc nhở.
Vì cái miệng của mình, vì bản thân có thể ăn ngon ngủ ngon, Liễu Xuân Oánh hạ quyết tâm tấn công Triệu Nhiên Chi. Mặc kệ như thế nào, trước mắt cô cứ làm anh ta thích mình rồi tính tiếp.
Nhưng đây thật ra là một nan đề, đàn ông đẹp trai như vậy, lại còn là thổ hào, sao có thể coi trọng cô? Ha ha, cô cứ nằm mơ đi!
Rõ ràng biết đây là ngọn núi vô pháp vượt qua, Liễu Xuân Oánh vẫn muốn cố gắng. Cô yên lặng tán thưởng dũng khí của mình.
Cô chủ động đưa ra yêu cầu làm cơm mỗi ngày với Triệu Nhiên Chi làm anh cao hứng muốn chết. Mục đích đã đạt được, anh không suy nghĩ liền đáp ứng luôn. Tránh cho người ta thấy biểu hiện vội vàng của mình, anh cố ý ở lại văn phòng đến khuya mới về, làm xong công việc trong tay, hủy bỏ hết xã giao, vội vã chạy về nhà.
Anh quá nóng vội, Liễu Xuân Oánh còn đang bán khoai tây. Anh đành xám xịt trở về nhà mình, tắm rửa, chính đốn bản thân thật tốt, lúc này Liễu Xuân Oánh cùng Lý Á Kiệt đã về.
Trong phút chốc, đôi mắt Triệu Nhiên Chi sáng lên.
Lý Á Kiệt hung tợn trừng mắt liếc Triệu Nhiên Chi một cái, thầm nói “người xấu“.
Tâm trạng của Triệu Nhiên Chi đang vô cung tốt, sức ăn cũng không ít. Liễu Xuân Oánh mang theo tâm tư khác thấy anh như vậy, chuyển món anh thích đến trước mặt, mà đó đồng thời là món Lý Á Kiệt thích.
Lý Á Kiệt cực kỳ ủy khuất, cảm thấy sự việc mình lo sợ nhất đã xảy ra. Mẹ kế của mình bị Triệu Nhiên Chi cướp mất rồi, thật đáng ghét.
Liễu Xuân Oánh cũng cảm thấy bản thân như vậy không tốt. Lý Á Kiệt tay ngắn, không tiện gắp đồ ăn, mà mục đích cuối cùng của cô là trở thành một mẹ kế tốt, Triệu Nhiên Chi chỉ là thuận tiện, nên cô không thể ủy khuất Lý Á Kiệt.
Cô suy nghĩ, để Lý Á Kiệt cùng Triệu Nhiên Chi ngồi cùng nhau, còn mình ngồi đối diện, cũng thuận tiện soát hảo cảm với Triệu Nhiên Chi.
Ăn đồ Liễu Xuân Oánh làm xong, có lần ăn đồ người khác Triệu Nhiên Chi không còn thấy ngon nữa, nhiều khi chỉ ăn một nửa liền thôi, anh rất thèm.
Vì thế anh đưa ra ý tưởng muốn bỏ vốn nhập cổ phần đầu tư giúp Liễu Xuân Oánh mở một quán cơm gia đình, như vậy không phải một ngày ba bữa anh đều có thể ăn rồi sao? Anh yên lặng tán thưởng bản thân.
Liễu Xuân Oánh mếu máo, quả nhiên là tác phong của thổ hào, tùy tiện mở miệng là có thể mở ra một quán cơm gia đình. Có điều như vậy cũng tốt, ai không đồng ý là kẻ ngốc. Mở một quán ăn nhất định kiếm được nhiều tiền hơn bán khoai tây, như thế tài chính cho sự nghiệp giáo dục của Lý Á Kiệt có thể tăng rồi.
Triệu Nhiên Chi rất vui vẻ, lập tức làm việc, rất nhanh quán cơm gia đình của Liễu Xuân Oánh được khai trương.
Thời gian quả là vũ khí sắc bén. Mỗi ngày ăn uống cùng Liễu Xuân Oánh, mặc kệ ban đầu có tình hư ý giả, cảm tình giữa hai người cũng chậm rãi nảy sinh, chỉ là cả hai đều không rõ đó là loại cảm tình nào, bạn bè hay tình yêu. Việc này kéo dài cho đến khi Triệu Nhiên Chị bị giục kết hôn.
Mỗi ngày bị an bài đi gặp đủ loại danh mông khuê tú, cho dù Triệu Nhiên Chi có mạnh mẽ như trâu cũng bị tra tấn đến tiều tụy. Liễu Xuân Oánh thấy rất kỳ quái, trước kia cô đi xem mặt cũng không đến mức như anh đâu.
Triệu Nhiên Chi lười nhác nằm ở trên sô pha, hữu khí vô lực, hoàn toàn không muốn giải thích. Phụ nữ quả là mạnh mẽ như hổ.
Tuy Lý Á Kiệt không quá thích Triệu Nhiên Chi, nhưng quen biết đã lâu, cậu thấy anh như vậy, lần đầu tiên ngoan ngoãn ngồi bên người anh an ủi, “Mẹ cháu rất lợi hai, chú có vấn đề thì cứ nói với mẹ cháu, mẹ nhất định sẽ giải quyết được. Lần này thấy chú đáng thương như vậy, cháu cho chú mượn mẹ cháu một ngày.”
Liễu Xuân Oánh nghe được hắn nói như vậy xém nữa ngã. Cô thực sự không biết mình nên cao hứng vì được cậu sùng bái như vậy hay cạn lời vì cậu trực tiếp đưa mình cho Triệu Nhiên Chi mượn nữa. Áp tai nghe lén, cô muốn xem Triệu Nhiên Chi sẽ nói gì.
Lời của Lý Á Kiệt làm Triệu Nhiên Chi nảy ra ý tưởng. Anh cao hứng bế Lý Á Kiệt lên, hôn cậu một cái.
Lý Á Kiệt ghét bỏ lau miệng, trong mặt lại thẹn thùng, “Bỏ cháu xuống. Cháu lớn rồi, không cần chú bế đâu!”
“Cháu đã nói cho chú mượn một ngày nên không được đổi ý.” Anh hiểu rõ địa vì của Liễu Xuân Oánh trong lòng Lý Á Kiệt, sợ cậu đổi ý nên cố ý hỏi lại.
“Hừ,“ Lý Á Kiệt rất không vui, “Nam tử hán đại trượng phu, nói một là một, hai là hai, cháu nói một ngày là một ngày. Mà chú cũng phải nhớ kĩ đấy.”
Triệu Nhiên Chi cảm thấy đứa nhỏ này thật quá đáng yêu mà, buồn bực trong lòng cũng tam biến, liền có tâm tình đùa giỡn với cậu, “Cháu? Đại trượng phu? Chờ mấy năm nữa đi!”
Lý Á Kiệt trừng mắt liếc Triệu Nhiên Chi một cái. Người này quá xấu xa, mệt cậu cảm thấy hắn đáng thương, còn cho hắn mượn mẹ kế yêu quý nhà mình đến giúp đỡ hắn. Lần sau cậu sẽ không như vậy nữa.
Liễu Xuân Oánh vội vàng tiến tới ôm lấy cậu an ủi. Lý Á Kiệt ở trong lòng mẹ kế, tâm tình nháy mắt liền tốt lên. “Cháu cho chú mượn một ngày thì thế nào? Mẹ kế thuộc về cháu rất nhiều ngày, hừ.”
Mà rất nhanh cậu không còn suy nghĩ như vậy, bởi vì cậu phát hiện ra gã đàn ông nào đó vô cùng không biết xấu hổ, cho hắn mượn, mẹ kế của cậu liền không còn.