Cho nên, Linh Lung thật sự rất ghét thứ rác rưởi này!
Vừa ngu xuẩn lại vừa xấu xa.
Nói chuyện với nàng ta, quả thật là đang hạ thấp sự thông minh của bản thân mình.
“Với Sở Nhan mà nói, đám người của Phong Ly Dạ đều là những kẻ xa lạ.”
“Ông ta đã bị giam cầm mười mấy năm rồi, bây giờ nhìn ai cũng đều không thể tin tưởng được.”
“Lúc trước ông ta dốc sức giữ lại mạng ở ngoài chiến trường, muốn quay về hỏi Hoàng Thành cho ra lẽ. Không ngờ đúng lúc nghe được tin Nam Tinh ngã vực chết, mà ông ta cũng trùng hợp nhìn thấy con gái ruột của mình bị tráo đổi.”
“Vậy... Vậy thì sau đó ông ta...” Cả người Sở Vi Vân đều đang run rẩy.
Chính mắt ông ta nhìn thấy, chuyện này, có giải thích như nào cũng thật sự không thể tin được.
Đã không còn đường nào khác để đi nữa rồi.
Nàng ta nhất định không thể gặp Sở Nhan!
“Có lẽ là ông ấy tận mắt nhìn thấy con gái của mình bị hại, sau đó nữa thì bản thân cũng bị đuổi giết, rồi thì mai danh ẩn tích.”
“Nói cách khác, Thái hậu cũng biết ông ta vẫn còn sống?” Lúc này, cuối cùng Sở Vi Vân cũng coi như không còn ngu xuẩn như thế nữa.
Linh Lung không muốn trả lời câu hỏi tẻ nhạt này của nàng ta.
Quả thực là Thái hậu biết, cũng đoán được chuyện năm đó có lẽ là có liên quan tới Nam Khánh.
“Vậy bây giờ ta nên làm gì?”
Nếu như Sở Nhan không tin tưởng đám người Phong Ly Dạ, vậy ông ta hiện tại càng sẽ không dám nói chuyện con gái của mình ra.
Một người bị giam cầm nhiều năm như thế vừa mới được thả ra, dĩ nhiên sẽ phải cân nhắc kĩ lưỡng cục diện mới dự trù kế sách rồi.
Cho dù có muốn nói thật hết mọi chuyện, vậy thì cũng phải sau khi tìm hiểu kĩ càng hoàn cảnh xung quanh rồi mới dám nói.
“Nói cách khác, dù ông ta biết rõ ta là giả mạo thì trước khi bản thân tin tưởng đám người của Dạ ca ca, ông ta cũng sẽ không mở miệng. Thậm chí, sẽ còn giả vờ cho rằng ta đúng là con gái ruột của ông ta nữa?”
“Chí ít thì mấy ngày nay đúng là như vậy.”
Linh Lung dừng lại, đi tới chỗ ngăn kéo dưới cùng của cái tủ lấy ra một túi đồ, sau đó đưa tới trước mặt người kia.
“Cho nên, ngươi chỉ có cơ hội mấy ngày này thôi. Một khi bỏ lỡ thì ngươi cũng sẽ không ngóc đầu lên được.”
“Ngươi... Ngươi muốn ta làm gì?” Sở Vi Vân cầm lấy túi đồ, ngay cả dũng khí mở ra xem bên trong là gì cũng không có.
Linh Lung cau mày, hiện lên sát khí: “Vì để động viên Sở Nhan, Phong Ly Dạ nhất định sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, ngươi nhất định phải giết ông ta!”
Hắt xì!
Sở Khuynh Ca lại vì cái hắt xì đó của mình mà choàng tỉnh giấc.
Chuyện đêm qua...
Nàng vùng ngồi dậy, quan sát xung quanh vẫn là khung cảnh trong gian phòng của mình. Chỉ là, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Mộ Bạch đâu nữa rồi.
Ngược lại, trong phòng lúc này lại xuất hiện một nam nhân vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây.
“Ngươi tới đây làm gì?'
Phong Ly Dạ đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào cổ của người kia, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm.
Cổ nàng...
Sở Khuynh Ca theo bản năng đư tay sờ lên cổ mình.
Nếu như nàng nhớ không nhầm thì tối qua Mộ Bạch có để lại dấu vế ở chỗ này.
Hai cái dấu hôn.
Trong lòng Sở Khuynh Ca có hơi thấp thỏm, nhưng lúc nhướn mắt lên nhìn người kia thì vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.
“Chẳng hay mới sáng sớm mà thế tử gia tới tìm ta có chuyện gì?'
“Hắn hôn nàng?” Hắn bỗng cúi người xuống, dồn dập đi tới.
Sở Khuynh Ca bị hắn dọa đến hơi thở hoảng loạn, lập tức lùi về sau.
Nhưng mà nàng lùi về sau lại va trúng phải cạnh giường, kết quả là bịch một tiếng nằm lại trên giường.
Chờ đến khi nhận thức được chuyện này rất bất lợi cho bản thân, lúc muốn ngồi dậy thì thân hình to lớn của Phong Ly Dạ đã bỗng đè nàng xuống, kiên cố vây nàng lại ở trên giường.
“Phong Ly Dạ, ngươi muốn làm gì?” Nàng phẫn nộ phản kháng.
Nhưng hắn lại gắt gao kìm chặt tay của nàng ở hai bên.
Cả người cũng nặng nề đè lên cơ thể mềm mại của nàng, dán chặt không một khe hở.
“Hắn đã làm gì nàng? Ta, sẽ làm gấp mười lần hắn!”