Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 487: Chương 487: Nàng dám nói, hắn không có đụng vào nàng đâu?




Ly thế tử nói, những gì mà Mộ Bạch đã làm với nàng thì hắn phải làm hơn thế gấp mười lần!

Rất nhanh sau đó, Khuynh Ca lập tức biết lời đó của hắn không phải là lời nói suông!

Sau khi xé rách vạt áo của nàng, hắn lập tức cúi đầu xuống gặm.

Hai dấu vết kia đổi lại bằng hai mươi dấu vết mà ước chừng hắn đã để lại trên người nàng.

Quả nhiên là gấp mười lần, không ít cũng không hơn.

Ngực của nàng dấy lên từng cơn đau nhức, cho dù không nhìn thấy thì nàng cũng biết cơ thể mình hiện tại trông như thế nào.

Nàng bây giờ là nên cảm kích hắn vì không để lại dấu vết ở những chỗ dễ nhìn thấy, hay là phẫn nộ vì hắn quá đáng chỉ toàn là gặm vào những nơi ám muội đây?

Thật sự là khiến người ta tuyệt vọng mà.

“Phong Ly Dạ, ngươi điên đủ chưa, buông ta ra!”

Đau chết được, khắp một vùng ngực to lớn chỉ e là đã không còn nơi nào lành lặn rồi.

Người nam nhân này, lúc điên lên đúng thật là không phải người.

Chờ tới khi hắn ngẩng đầu lên, Khuynh Ca cuối cùng mới dùng sức đẩy hắn mà thoát ra, ngay lập tức cũng chỉnh trang lại xiêm y của mình.

Nàng vung tay lên tát một cái.

Hắn bên này cũng không cản lại.

Bốp một tiếng, một cái tát mạnh mẽ cứ thế mà in trên khuôn mặt anh tuấn.

Có thể nhìn thấy năm dấu ngón tay lưu lại rõ ràng.

Nàng không ngờ hắn sẽ không né tránh, dựa vào thân thủ của hắn thì muốn đỡ được cái tát đó của nàng có khó khăn gì chứ?

Mãi cho tới khi dấu ngón tay hằn lên rõ rệt hiện lên trong tầm mắt, nàng mới bắt đầu có chút ngạc nhiên.

Cả đời Ly thế tử chưa từng bị nữ nhân sỉ nhục như thế mà đúng chứ?

Bị tát vào mặt, với nam nhân mà nói là chuyện vô cùng nhục nhã.

Nhưng mà hắn lại không có một chút vẻ gì gọi là tức giận.

Hắn lại cúi đầu, Khuynh Ca lập tức siết chặt tay thành nắm đấm, cả giận nói: “Ngươi còn làm bậy nữa, ta sẽ không khách sáo đâu!”

“Nàng có khi nào khách sáo với bổn thế tử đâu?” Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh của nàng, ánh mắt của hắn sâu xa không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

“Còn muốn đánh ta sao? Được thôi, đánh ta một cái, ta hôn nàng hai mươi cái, rất công bằng.”

“Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?” Sáng sớm chạy tới chỗ này chính là để tính toán với nàng mấy chuyện tẻ nhạt này sao?

Không phải hắn rất bận sao?

Buổi tối còn phải ra ngoài trộm gà bắt chó, ở đâu ra lại có thời gian đẹp đẽ như này mà lãng phí với nàng vậy chứ?. Truyện Truyện Teen

Vừa nghĩ tới chuyện của hắn Sở Vi Vân biết, bản thân mình lại không hay biết gì cả lại khiến nàng cảm thấy bực tức.

“Ta muốn làm gì nàng không thấy sao? Là muốn ta làm thêm một lần?”

“Ly thế tử, có thể đứng đắn một chút được không?”

“Ta còn chưa đủ đứng đắn với nàng sao?” Đáy mắt của hắn không có lấy một chút ý cười, đủ cho nàng biết những chuyện hắn đã nói không phải là đang nói đùa.

Hắn tới đây, chính là vì muốn làm chút chuyện với nàng.

Làm một chút chuyện mà Mộ Bạch đã làm với nàng.

“Ngươi đang tức giận?” Sở Khuynh Ca nheo mày lại, hừ lạnh nói: “Đêm qua ngươi cũng giống như ta thôi, có gì mà tức giận?”

“Ta không giống với nàng!” Nói tới đây, Phong Ly Dạ thoáng như có chút tức đến nổ phổi.

Rõ ràng bản thân đã để lại rất nhiều dấu vết trên người nàng rồi, nhưng mà hai dấu vết ở trên cổ của nàng lại càng trông chướng mắt hơn.

“Có gì mà không giống?” Sở Khuynh Ca dùng sức đẩy hắn ra, tức giận nói: “Ngươi với Sở Vi Vân cũng không phải là ở cùng phòng cả đêm hay sao?”

“Ta không có đụng vào nàng ta!” Ngay cả tay cũng còn không có chạm.

Nàng thì sao? Trên cổ để lại hai dấu hôn, giải thích như nào đây?

Nếu không đụng vào thì có thể xuất hiện dấu vết đó được sao?

Thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Mộ Bạch đè trên người nàng, cúi đầu vùi mặt vào cổ của nàng mà thỏa thích nuốt chửng nữa cơ.

Như thế có thể giống nhau được sao?

Khuynh Ca thoáng nghẹn họng.

Chuyện này quả thực là có chút không giống, nhưng mà lúc đó nàng vốn là không còn cách nào tốt hơn cả.

Bởi vì xiêm y có đồ lặn bảo vệ nên tính ra vẫn còn khô ráo, nhưng tóc đã bị thấm nước ướt sũng rồi.

Nếu như không phải Mộ Bạch nhanh trí khiến nàng trông như vì vận động kịch liệt mới ra mồ hôi, vậy chỉ e là nàng sẽ không thể qua mặt được Nam Khánh và Nam Dương.

“Sao hả?” Thấy nàng không nói lời nào, trong mắt rõ ràng có chút chột dạ lại khiến lửa giận trong lồng ngực Phong Ly Dạ bỗng chốc cuộn trào.

“Còn có thể giống nhau sao? Nàng dám nói, hắn không có đụng vào nàng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.