Công chúa nói sau này gặp Nhu Nhi một lần sẽ đánh nàng ta một lần.
Phong Tảo cũng không biết bây giờ phải làm sao.
Nhu Nhi chỉ là một cung nữ, hắn ta cũng không thể vì chuyện này mà ra tay ngăn cản công chúa đúng không?
“Hu hu hu, Phong đại ca, số của Nhu Nhi thật khổ mà...”
Nhu Nhi vất vả ngồi dậy, nàng ta muốn nắm lấy áo choàng của hắn ta, nhưng Phong Tảo đã sớm tránh sang một bên.
“Phong đại ca, chẳng lẽ huynh không thấy ta đáng thương sao? Sau này ta có thể bị công chúa đánh chết bất cứ lúc nào.”
“Mặc dù công chúa có hơi tùy hứng, nhưng chắc chắn công chúa sẽ không tùy tiện giết người.”
Nếu không, lẽ ra ngày đó công chúa có thể tự mình giết chết y nương, như thế nào lại đợi Thế tử gia đến xử lý?
“Phong đại ca…”
“Người đâu.” Phong Tảo ra lệnh một tiếng, lập tức có hai tên thị vệ vội vàng chạy tới.
“Gia!”
“Đưa Nhu Nhi cô nương trở về nghỉ ngơi đi.”
“Phong đại ca…” Nhu Nhi mở to mắt, nàng ta bị bắt nạt ra nông nổi này, Phong đại ca thật sự không quan tâm sao?
Phong Tảo cảm thấy có chút phiền phức, điều quan trọng nhất là trước đây nữ nhân này đã bắt nạt Xảo Nhi, Phong Tảo cũng không vừa mắt nàng ta.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta vì một cung nữ như ngươi mà ra tay với công chúa sao?”
Phong Tảo xoay người rời đi.
Lúc này Nhu Nhi mới phản ứng lại, chẳng lẽ không thể sao?
Nàng ta thích Phong Tảo như vậy! Tại sao hắn ta không thể vì nàng ta mà làm một chút việc?
Đáng tiếc, Phong Tảo đã đi xa, hắn ta không thể cho nàng ta đáp án!
Sau khi Sở Khuynh Ca rời khỏi viện, nàng trực tiếp đến tìm Xảo Nhi.
Nhưng vừa bước vào cửa, nàng đã thấy hình phạt mà mình dành cho Nhu Nhi là quá nhẹ!
“Em làm gì vậy?”
Nàng giơ tay lên, dao găm bên hông bay ra ngoài, vút một tiếng cắt đứt tấm lụa trắng trên xà nhà.
Dao găm giống như có linh hồn, sau một vòng, nó trở lại tay nàng.
Sở Khuynh Ca bước nhanh đến và kéo Xảo Nhi đang ngồi trên mặt đất dậy!
“Ta hỏi em! Em đang làm cái gì vậy? Em điên rồi phải không?”
Treo cổ tự sát? Lá gan của nàng ấy cũng lớn lắm! Không phải rất sợ chết sao?
Cả người Xảo Nhi có hơi mơ hồ, nàng ấy cũng không biết vừa rồi bản thân mình đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là trong đầu hiện lên những gì Nhu Nhi nói: ‘Cuộc sống của ngươi đã bị hủy hoại hoàn toàn! Ngươi còn sống trên đời không chỉ khiến bản thân mệt mỏi mà còn liên lụy đến người khác, và quan trọng nhất, ngươi sẽ liên lụy đến Sở Khuynh Ca!
Bây giờ Sở Khuynh Ca đang vì ngươi mà làm tổn thương chính mình, sau này, nàng ta cũng sẽ vì ngươi mà không còn mạng sống.
Nếu ngươi còn sống, cuối cùng ngươi cũng sẽ hại chết công chúa ngươi yêu quý nhất!’
Nhu Nhi ném cho nàng ấy một tấm lụa trắng, lúc đó cả người nàng ấy như bị tẩy não, ngồi ở trên giường một lúc, sau đó leo lên ghế, cột tấm lụa trắng lên xà nhà...
“Em không muốn chết, công chúa…” Xảo Nhi ủ rũ nói.
“Không muốn chết sao em lại treo cổ?” Sở Khuynh Ca thật muốn tát nàng ấy một cái để nàng ấy hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thật giống như bị ma chướng vậy!
“Em… Em treo cổ tự tử?”
Xảo Nhi cúi đầu nhìn xuống, trong tay nàng ấy vẫn còn một nửa tấm lụa trắng!
Nàng ấy bị dọa suýt chút nữa ngất đi.
Vừa rồi nàng ấy muốn treo cổ! Điên rồi! Làm sao nàng ấy có thể treo cổ được!
“Công chúa, em... Em không biết...” Nàng ấy thật sự không biết, rốt cuộc vừa rồi bản thân mình đang suy nghĩ cái gì?
Sở Khuynh Ca không nói tiếng nào, chỉ yên lặng nhìn nàng ấy.
Nhìn dáng vẻ này, xem ra Xảo Nhi thật sự không có ý định tự tử, nhưng khi nàng bước vào cửa, quả thật đã nhìn thấy Xảo Nhi treo cổ tự tử.
Thôi miên!
Đối với những người không có ý chí kiên cường, đây không phải là điều không có khả năng.
Nàng chỉ không ngờ rằng Nhu Nhi, người thoạt nhìn không có gì nổi bật, thế nhưng lại biết một thuật thôi miên bí hiểm như vậy!
“Em yếu đuối như vậy, ngay cả năng lực bảo vệ bản thân cũng không có.”
Sở Khuynh Ca thở dài một hơi, rất bất lực: “Em nên xuất giá đi, đi theo ta rất nguy hiểm, em đừng đi theo ta nữa!”