“Công chúa, người nói gì vậy?” Xảo Nhi bị những lời này của Sở Khuynh Ca làm cho sợ đến mức suýt ngất đi.
Công chúa muốn nàng ấy đi gả chồng ư? Có ý gì đây?
“Nghĩa trên mặt chữ em không nghe hiểu sao?”
Sở Khuynh Ca đứng dậy, đi tới ghế ngồi xuống, cúi đầu nhìn nàng ấy.
“Ta tính gả em đi ra ngoài, đỡ để em ở bên ta, hết lần này tới lần khác gặp nguy hiểm.”
“Công chúa, em không muốn thành hôn!”
Xảo Nhi nhanh chóng đứng dậy, huỵch một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng: “Công chúa, em muốn hầu hạ người suốt đời, em không muốn gả chồng.”
“Ai hiếm lạ em hầu hạ chứ?” Sở Khuynh Ca người này, có đôi lúc lại rất lạnh lùng vô tình, thực sự không cho người ta mặt mũi nào.
“Em quá yếu đuối, thậm chí còn không biết võ công, đi theo ta ở bên ta chỉ có chết thôi.”
Những gì nàng nói là sự thật, nhưng cách nói chuyện của nàng quá lạnh lùng, khiến người khác khó chấp nhận được.
Nhưng Xảo Nhi đã quen với cách nói chuyện của nàng, nàng ấy biết công chúa không có ác ý.
Nàng ấy cúi đầu, cắn chặt môi, khổ sở nói: “Công chúa, em biết em lại khiến người lo lắng, nhưng... Nhưng em thật sự không muốn gả chồng, em chỉ muốn...”
“Nhất định phải gả!” Ai bảo nàng là công chúa, nàng bảo nàng ấy gả, thì nhất định phải gả!
“Gả cho Phong Tảo đi, tuy rằng tên đó đã từng vô lễ với ta, nhưng mà, nhìn qua nhìn lại thì hắn ta vẫn giống một người tốt. “
“Không được!” Mặt Xảo Nhi nóng lên, khuôn mặt của nàng ấy đột nhiên trở nên nóng bừng.
“Không được! Công chúa, em không thể gả cho Phong thị vệ! Tuyệt đối không được!”
“Tại sao lại không được? Có phải em ngại hắn ta quá thô lỗ, không xứng với em không? “
Những lời này, làm Phong Tảo vừa bước chân tới cạnh cửa, chạy nhanh núp đi.
Bọn họ… Bọn họ dường như đang bàn luận về mình.
Cho dù không biết nhân quả, nhưng hình như hắn ta nghe được câu “Gả cho Phong thị vệ” gì gì đó.
Tim Phong Tảo đập bình bịch nhảy đến độ rất vui, rất hồi hộp! Con mẹ nó hồi hộp quá!
Chờ đã, công chúa nói hắn quá thô lỗ? Hắn thô lỗ chỗ nào?
Hắn ta rất muốn lao vào giải thích, nhưng rồi lại muốn nghe xem Xảo Như nói như thế nào, Phong Tảo rất do dự, rối rắm muốn chết.
Sở Khuynh Ca liếc nhìn về phía cửa, như thể nàng không biết rằng có người đang trốn bên ngoài.
Thao tác chết tiệt này, không phải Phong Tảo thì còn có thể là ai khác? Còn trốn đi nghe lén nữa à?
Có vẻ như, thực sự nhút nhát.
Sở Khuynh Ca tiếp tục nhìn chằm chằm vào Xảo Nhi: “Mặc dù hắn ta lớn lên vừa xấu xí vừa thô kệch, nói chuyện lưu manh không biết dịu dàng là gì, võ công cũng chỉ ở mức trung bình. “
“Công chúa, Phong thị vệ nào có tệ hại như lời người nói?” Xảo Nhi không nhịn được, phẫn hận trừng mắt liếc nàng một cái.
“Em xem đi, người còn chưa gả đi, vậy mà đã nói đỡ cho hắn ta, thế mà em còn nói không muốn gả?”
Những lời này, lại khiến sắc mặt Xảo Nhi tái lại.
Nàng ấy vẫn lắc đầu: “Công chúa, em không thể gả.”
“Thật sự không thích?”
Xảo Nhi không trả lời câu hỏi này ngay lập tức.
Sở Khuynh Ca nhướng mày nói: “Đó là nói, kỳ thực em có thích một chút, vậy thì em nói cho ta biết, vì sao thích nhưng lại không muốn gả?”
Xảo Nhi ngẩng đầu lên, nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, thanh âm khàn khàn nói: “Thân thể của em... đã trở thành như thế này, công chúa, người không phải không biết, trên đời này, sẽ không có nam tử nào thích em...”
“Ta thích!”
Cánh cửa rầm một tiếng bị đẩy ra, Phong Tảo đột nhiên xông vào.
Mấy lời này, nếu bây giờ không nói ra, thì hắn ta sợ mình sẽ không có cơ hội!
Hắn ta bước đến bên người Xảo Nhi, giống như nàng ấy, bịch một tiếng, thân hình cao lớn của hắn ta quỳ gối xuống trước mặt Sở Khuynh Ca.
“Công chúa, ta thích Xảo Nhi, ta thề ta nhất định sẽ đối tốt với nàng ấy, xin công chúa hãy giao Xảo Nhi cho ta!”