“Thanh Uyển tỷ tỷ, bây giờ phải làm sao đây, bị phát hiện rồi.” Sương nhi đá đá vào cái xác đang ngủ li bì ở trên mặt đất, bĩu môi nhìn Thiên Thanh Uyển nói.
“Giết người diệt khẩu.” Thập Vi cho ý kiến, nhanh gọn lẹ, giết là khỏe nhất, đỡ tốn công nữa. Vừa nói xong lập tức bị ăn hai đấm của hai vị “sư tử hà đông”
“Huynh có biết hắn là ai không? Là Thất Vương Gia đó! Chiến Vương! Hắn mà chết thì Đế Lương Quốc sẽ gặp nguy, hơn nữa hắn là cánh tay đắt lực của Hoàng Thượng, phải nghĩ trước khi nói chứ, huynh lúc nào cũng bạo lực là sao? Ta công nhận rằng là bạo lực không phải là không tốt, nhưng mà cái đầu là dư thừa à? Phải đa mưu túc trí, âm mưu quỷ kế chứ, bạo lực không thể giải quyết được tất cả mọi thứ, huynh hiểu sao? Hiểu rồi thì đấm vai cho ta.” Sương nhi nhìn cái vẻ mặt ủy khuất (Tự Sương nhi nghĩ ra) của Thập Vi thì giải thích, giải thích xong liền ra lệnh.
“Ta có cách, thay đổi ký ức của hắn một chút là xong, lát nữa ném hắn về phòng của hắn là xong.” Thiên Thanh Uyển cười nói, từ bên hông lấy ra một cái ngọc bội hình tròn, lại lấy ra một ngói thuốc nhỏ, đưa mắt nhìn Thập Vi, ý vị rõ ràng, làm cho hắn mở mồm ra.
Thập Vi thấy ánh mắt của Thanh Uyển liền đi qua, bọp lấy cằm của Tống Hàn Phong, làm cho hắn há miệng ra, không kiên nể gì mà đổ vào.
“Chậc, không hổ là Thập Vi, nhanh, gọn lẹ thật, ta còn tưởng ngươi sẽ dùng cách môi chạm môi chứ.” Thanh Uyển chậc lưỡi nói, nếu mà nàng có một Thập Vi thứ hai thì tốt biết mấy rồi, không cần làm lưu manh nữa, làm một nàng công chúa cao ngạo lạnh lùng rồi, đáng tiết, không có.
“Thanh Uyển tỷ tỷ, ta không cho phép nga! Nếu lỡ... Thất Vương gia là công thì sao? Thập Vi sẽ thành thụ mất! Ta không muốn a! Ta muốn Thập Vi là công cơ.” Sương nhi lập tức cảnh giác phòng bị mà nói.
“...” Thập Vi ban đầu nghe tiểu nương tử của mình nói giúp mình, ai ngờ... ai muốn làm công chứ?! Lão tử là thẳng! Tuyệt đối là thẳng! Chủ tử!!! Người dạy hư ta tiểu nương tử rồi!!!!!!
“Cũng đúng, nhìn Thập Vi như vậy, sao có thể uất ức làm công chứ?! Hay là để Tống Hàn Phong làm thụ cũng được, không sao, không sao a.” Thiên Thanh Uyển đồng ý nói, sau đó tiếp tục cho ý kiến.
“Khụ! Hắn tỉnh.” Thập Vi lạnh lùng cắt ngang cuộc đối thoại, rất chi là ngứa tai muốn ăn đòn của Thanh Uyển và Sương nhi. Nếu mà còn nghe tiếp nữa, không chừng hắn sẽ bị tức đến thổ huyết mà chết.
“Ân, Tống Hàn Phong, ngươi nghe cho rõ đây, hôm nay ngươi đang muốn tìm một loại sách nên mới đến đây, ai ngờ đang đọc sách lại ngủ quên. Nghe rõ không, không rõ cũng không sao, cái khác vậy, hôm nay ngươi đến gặp Tống Lâm Thiên, nhưng mà Tống Lâm Thiên đang ân ái cùng Hoàng Hậu, không tiện gặp, đành đến đây đọc sách, nhàm chán qua ngủ quên luôn.” Thiên Thanh Uyển cười đi đến trước mặt Tống Hàn Phong đang ngu ngu ngơ ngơ đưa ra ngọc bội lắc lắc trước mặt hắn, cất giọng ma mị nói, âm thanh cuốn hút ma mị khiến người ta trầm luân vào trong đó.
Vu Tộc Truyền Thừa Kỹ Năng: Thiên Miên Ngộ Chú. Tác dụng, thay đổi trí nhớ hoặc là xóa đi ký ức, có tác dụng phụ, đau đầu 3 ngày liên tục.
(Thiên Nguyệt (đáng yêu): Đọc tới đây mọi người chắc chắn đã đoán ra được thân phận của Thiên Thanh Uyển không tầm thường rồi nhỉ? Đáng tiếc... Thiên Thanh Uyển sau này... aizz... sau này đừng có ném đá ta nha, trong tình yêu phải có ngược chứ! Đúng không??? Thôi ta đi viết truyện tiếp đây, mọi người đọc vui vẻ nha.)
“Xong! Chuồn lẹ thôi.” Thiên Thanh Uyển đánh ngất Tống Hàn Phong xong liền vỗ vỗ tay hất mặt nói với Sương nhi và Thập Vi.
À à... quên, quên giải thích, mọi người muốn biết tại sao Tống Hàn Phong lại bị đánh ngất không? Thực lực Tống Hàn Phong kỳ thật cũng không thua gì Thập Vi, dù cả ba đánh hội đồng cũng chưa chắc thắng được.
Thiên Thanh Uyển không có võ công, chỉ có khinh công và một số bí pháp linh tinh của Vu Tộc, cùng với cái danh hiệu Thần Thâu. Tuyệt đối đánh không lại!
Sương nhi, võ công mèo cào, khinh công tạm coi là... được đi, tạm ổn, so ra thì so với đám người gian hồ thì nhanh hơn một chút, chỉ giỏi dùng độc cùng ám khí, một khi ra tay là chỉ có kết cục là chết. Tuyệt đối đánh không lại! +2
Trong này chỉ có Thập Vi là toàn năng, văn võ song toàn, tuy nhiên nếu đánh nhau với Tống Hàn Phong thì chưa chắc đã thắng được.
Vì thế... ta tua lại giải thích cho.
“Tại sao các ngươi lại ở đây.” Tống Hàn Phong
“Huynh bị ngu à? Là Thần Thâu, không đi ăn trộm vậy lấy cám mà ăn à? Không! Đến cám cũng chẳng có mà ăn, phải đi cạp đất mà ăn! Não của huynh là não cá vàng đi! Nếu không phải chắc chắn là chất xám bị lỏng rồi, trí thông minh chắc bị cá ăn rồi, ta nói huynh nè, về ăn nhiều não cá lại một chút, cho thông minh một chút đi, thật không hiểu, tại sao ta lại thông minh đến như vậy chứ?” Thiên Thanh Uyển hất mặt vuốt tóc làm màu nói.
“Đúng chứ Sương nhi? Mau mau gật đầu đồng ý đi chứ? Muốn ta trói lại uy hiếp mới chịu nghe theo à? Thập Vi! Ngươi chắc chắn là muốn đánh ngất chứ gì? Mau mau gật đầu phụ họa đi!” Thiên Thanh Uyển hất mặt với Sương nhi và Thập Vi cao ngạo uy hiếp nói.
À! Đúng là câu trên!
Đúng chứ Sương nhi? Mau mau gật đầu đồng ý đi chứ? Muốn ta trói lại uy hiếp mới chịu nghe theo à? Thập Vi! Ngươi chắc chắn là muốn đánh ngất chứ gì? Mau mau gật đầu phụ họa đi!
Hiểu rồi chứ?
Hiểu rồi thì ta chuyển cảnh nha, nhân vật phụ phản diện.
Trước cổng Kinh Thành không xa, một đoàn xe ngựa xa hoa nối đuôi nhau đi đến, trên mỗi nóc kiệu điều gắn một lá cờ Quốc Kỳ, một con mèo màu đen, đôi mắt màu đỏ, trên cổ con mèo là một ngọc bội màu xanh lam hoa văn phức tạp, lại được thiêu rất tỉ mỉ.
Sứ giả Miêu Quốc đến! Chỉ liếc mắt thôi thì đã biết rồi, không cần phải hỏi.
Trong chiếc kiệu xa hoa nhất, một nữ tử một thân tử y tùy ý, ăn mặc có chút hở hang nhưng mà đủ để che những nơi cần chen, mái tóc được bối lên như tai hồ ly, chính xác, vì tóc quá dài bối kiểu tài mèo thành ra tay hồ ly. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần đáng yêu. Đôi mắt đẹp đang nhắm mắt lại, dường như đang ngủ lại như đang tỉnh, hơi thở điều điều, trong kiệu trừ nữ tử tử y này còn có một nam nhân khác, một thân thanh y tao nhã thanh lãnh, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc.
“Manh Nha, lần này trở về, nhất định phải bắt lấy được tình cảm Tống Hàn Phong, lợi dụng hắn cho tốt vào, Đế Lương Quốc là một miếng thịt màu mỡ ngon lành.” Nam nhân thanh y bỗng nhiên lạnh lùng cất tiếng nói.
“Ân, đã biết.” Tử y nữ tử nhìn như đang ngủ nghe thấy nam tử thanh y nói liền mở đôi mắt tím mê hồn ra, cười vui vẻ trong sáng ngọt ngào nói, dáng vẻ có bao nhiêu tinh nghịch, bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu.
“Vong Tinh Hi, ngươi nhớ cẩn thận người này, lời đồn trong giang hồ ta thu thập được, người này tuyệt đối không đơn giản, phải trừ khử. 5 tuổi nuôi rắn độc không may lỡ tay độc chết Giáo Chủ Minh Giáo, cùng lúc đó, xưng bá ở Ma Giáo, 7 tuổi ẩn dật, 15 tuổi náo một trận, đốt cháy U Linh rừng, giết chết vô số yêu ma quỷ quái, làm cho oán khí của chúng ở Minh Giới nổi lên một trận phong ba, cuối cùng vì chịu trách nhiệm lấy thực lực tu vi của bản thân phong ấn chúng lại, sau đó liền biến mất không có tung tích, không lâu sau không biết bằng cách nào, lên ngôi Hoàng Hậu của Đế Lương Quốc. Thú vị... bí mật không ít.” Thanh y nam tử lại nói tiếp, càng nói ánh mắt càng thâm xâu, khóe môi nhếch lên cười lãnh lệ.
“Không thú vị.” Tử y nữ tử bĩu môi nói, ánh mắt lóe lên sự phòng bị và cảnh giác.
-------Nhớ Vong Tinh Hi quá, con của ta, trả sân cho con nè, hãy vô sỉ tiếp đi-------
Kỳ Lâm Vương phủ.
“Không phải nhảy xuống sao? Tại sao còn chưa nhảy?” Tống Lâm Thiên ngồi xuống bên cạnh Vong Tinh Hi hỏi.
Cả hai hiện tại đang ở trên nóc nhà người ta.
“Ngươi đói chứ đâu phải lão nương đói, ta muốn cho ngươi ăn hành một chút nữa, để ta suy nghĩ lời kịch đã.” Vong Tinh Hi cười cười nói, ánh mắt không ngừng xoay tròn tỏ ra “ta đây đang tính kế”
“...” Tống Lâm Thiên cuối cùng cũng phát hiện ra một thứ, Vong Tinh Hi thích làm hắn tức chết! Không nói chính xác hơn chính là gặp ai cũng muốn triêu chọc cho đối phương tức chết mới đúng, người như thế này ngoài hắn ra còn ai nhận nổi chứ?!
[Ký chủ, ta phát hiện ra ngươi cũng tự luyến không thua kém gì Vong Tinh Hi, ta bái phục ngươi.]
Cả nhà ngươi mới tự luyến, lão tử anh dũng song toàn, quân tử đại danh đỉnh đỉnh sao có thể tự luyến được chứ?! Đừng có so ta với Vong Tinh Hi! Tống Lâm Thiên tác mao với hệ thống nói.
[...] Không thèm nói với ký chủ, tự luyến đến như vậy là cùng!
Cốc! Cốc! Cốc!
“Có ai bên dưới không? Có ai không?” Vong Tinh Hi lễ phép gõ cửa à nhầm gõ ngói nhà, rất chi là lễ nghĩa cất tiếng lên hỏi.
“...” - Tống Lâm Thiên. Mẹ nó! Trả đĩa bay lại cho cô ta đi! Là ai? Là ai dám cướp đĩa bay của cô ta???
P/s: Đĩa bay ta cướp rồi. Sẽ không trả lại đâu, có ai đồng ý với ta, dơ tay lên! Nếu không bỏ phiếu bình chọn cũng được ^-^