Nhật Ký Hủ Hóa Hậu Cung Của Hoàng Hậu

Chương 27: Chương 27: Âm Mưu Sứ Giả Miêu Quốc (2)




“Có ai không? Không có ai tay xông vào nha.” Vong Tinh Hi cười híp mắt nói.

Tống Lâm Thiên ngồi một bên che mặt đen thùi lùi của mình, cảm thán nhân sinh của trời đất.

Tại sao ông trời lại có thể tạo ra một người vừa nhây, vừa lầy, lại cực kỳ vô sỉ như vậy được chứ?! Còn là nương tử của hắn nữa! Muốn đập đầu vào gối chết quá!!!

[Ký chủ, mua gối không? 50 điểm tích phân, rẻ lắm, đảm bảo vừa mềm vừa ấm, ngủ rất ngon.]

“...” Gian thương là đây! Mẹ nó! Hắn muốn đổi hệ thống!!! Tống Lâm Thiên một bên gào thét trong lòng, Vong Tinh Hi một bên vặn tay vặn chân chuẩn bị đạp ngói đi xuống.

“...” Người trong phòng.

“Chủ tử...” Hinh Dư đứng bên cạnh Tống Cửu Hàn, cúi đầu cung kính nhỏ giọng nói.

Tống Cửu Hàn ngồi trước bàn thức ăn, ngẩn đầu lên nhìn nóc nhà, tâm tình thật, mẹ nó muốn lộn phào, là kẻ điên nào ở trên đó?! Chẳng lẽ là sát thủ? Mẹ nó! Sát thủ từ khi nào lại ngu như heo vậy???

“Bắt đem xuống đây cho bản vương.” Tống Cửu Hàn hất cái mặt bánh bao với Hinh Dư, ngạo kiều ra lệnh.

“Vâng.” Hinh Dư được lệnh liền rời đi, nhưng đi chưa được hai bước thì.

“Rầm!!!”

Nóc nhà sập xuống, khói bụi mù mịt khắp phòng.

Bịch!

Tiếp đó là tiếng thịt va chạm.

Một lát sau khói bụi tản ra, cảnh tượng trước mắt hiện dần ra.

“...” Hinh Dư.

“...” Tống Cửu Hàn.

“Hi~ Tối an nha tiểu thụ thụ!” Vong Tinh Hi vuốt vuốt lại đầu tóc có hơi rối, cười thật tươi với Tống Cửu Hàn.

“...Hoàng... Hoàng tẩu! Ngươi... tiếp tục nằm đi.” Tống Cửu Hàn đầu tiên là kinh hãi sau đó, cười với Vong Tinh Hi vui vẻ nói.

“Ân, có cần qua nằm với tỷ không? Sàn nhà của cưng cũng thật là mềm.” Vong Tinh Hi vui vẻ nói, tay vỗ vỗ lên tấm đệm Tống Lâm Thiên.

“Khụ... khụ... VONG TINH HI!!!!!” Tống Lâm Thiên bị đè bẹp dí tức giận nghiến răng nghiến lợi rống lên.

“Cái đệm còn biết nói nữa, Hàn Hàn, ta thật khâm phục ngươi nha, ngươi thật là giàu.” Vong Tinh Hi làm lơ cái vẻ mặt muốn giết người của Tống Lâm Thiên cười nói.

“...Hoàng Tẩu, thật ra ta cũng muốn ngồi lên tấm nệm đó lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội, lần này thật cảm ơn tẩu tẩu nhiều.” Tống Cửu Hàn cười mưu mô tà ác ngạo kiều tiểu thư nói, hắn và Hoàng Huynh vốn từ nhỏ đã có chút ân oán với nhau, hiện tại vẫn chưa có cơ hội được trả thù, bây giờ không trả thù thì đợi đến khi nào?!

Dám thả xâu vào bánh ngọt của hắn làm cho Lăng Lăng này! Hừ! Hừ!

“Tốt! Rất êm đó, ngồi vào đây đi.” Vong Tinh Hi ngồi dậy ngoắt ngoắt tay Tống Cửu Hàn, sau đó vỗ vỗ mông của Tống Lâm Thiên cười hiền từ dịu dàng nói.

“...” Tống Cửu Hàn nhìn tay Vong Tinh Hi đang vỗ vào mông của Hoàng Huynh một cách trắng trợn, không chút kiên nể, lặng lẽ lui ra phía lưng của Hinh Dư, trong lòng run lẩy bẩy.

“...” Tống Lâm Thiên bị vỗ mông lập tức hóa đá, cú sốc tinh thần thật cmn nó mạnh!

Cảnh sát! Mau báo cảnh sát! Ở đây có nữ lưu manh phi lễ nam nhân!!!

[Chỉ số tức giận đang tăng... 50... 70... 98... 100! Chúc mừng ký chủ nhận được món quà “Bạo nộ dẫn lôi”! Sẽ bị sét đánh trong 2 phút, chúc ký chủ hưởng thụ vui vẻ!] Hệ thống leng keng vui vẻ vang lên, nghe giọng chắc chắn là đang cười trên nỗi đau của kẻ khác!

“...” Tống Lâm Thiên nghe hệ thống thông báo xong, lập tức hộc máu trong lòng! Mẹ nó! Đây là cái quà tặng gì đây??? Đây mà còn gọi là “quà”?! Mẹ nó! Trực tiếp lấy mạng của lão tử luôn đi!

[Điện sẽ giật trong 3 giây nữa, 3... 1...]

“...” Khoan khoan! 2 đâu? 2 đâu?! Hệ Thống ăn gian! Cần đổi hệ thống ngay lập tức!

“Ơ! Tống Lâm Thiên, trời hôm nay nóng cực kỳ, sao ngươi lại rét run như vậy? Giống như cái máy mát xa toàn thân ý, hảo thỏa mái nha. Ấy! Hàn Hàn, sao không qua ngồi, hảo thỏa mái nha.” Vong Tinh Hi nhìn Tống Lâm Thiên đang run bần bật dưới thân, cười đến vô duyên nói, cái này là giận đến run người đi! Hảo a! Càng giận càng tốt, giận rồi hưu ta, sau đó ta sẽ đi làm bà mai mối miễn phí cho các mỹ nam nhân a!

“...” Đang bị điện giật - Tống Lâm Thiên, khóe miệng run lẩy bẩy, hận không thể bóp chết Vong Tinh Hi ngay tức khắc! Tức chết lão tử rồi!

“Hoàng Tẩu, ta bây giờ đổi ý lại, ta vẫn nên ngồi trên ghế ăn cơm tối thì vẫn hơn.” Ngồi chỗ đó chẳng khác gì đi tự sát! Tống Cửu Hàn âm thầm bổ sung.

“Đúng nha! Tống Lâm Thiên, ta cảm thấy vẫn là nên ngồi trên ghế ăn cơm vẫn tốt hơn, ngồi trên người của ngươi thật không một chút dễ chịu nào, cứng chết đi được.” Vong Tinh Hi nghe ăn liền lập tức phủi mông với Tống Lâm Thiên, chán ghét nói.

“...” Hắn đây là bị chê?!!! Giỏi lắm! Vong Tinh Hi! Lão tử thề là không XXX được ngươi, ta sẽ theo họ ngươi luôn!

Vong Tinh Hi hiện tại đâu có biết suy nghĩ đen tối gì gì đó của Tống Lâm Thiên đâu, đứng dậy, kéo Tống Lâm Thiên đứng lên, đi đến trước bàn đầy thức ăn ngồi xuống.

Hiện tại đã trôi qua 2 phút Tống Lâm Thiên đã hết bị điện giật tuy nhiên vẫn còn chút tê tê, bước đi có chút loạng choạng, may mà có Vong Tinh Hi đỡ nếu không thì hắn đã đi ôm ấp với lão thổ địa rồi.

Tống Cửu Hàn ra lệnh cho Hinh Dư gọi người tới dọn dẹp đống hỗn loạn này, sau đó đi đến bàn ăn ngồi xuống, ánh mắt đánh giá không ngừng di chuyển trên Vong Tinh Hi và Tống Lâm Thiên.

“Ta biết ta đẹp rồi, cho nên, đừng nhìn ta nữa, nếu không bụng ta sẽ đắt ý nỏ hoa đó, mà nó đắt ý nở hoa thì sẽ reo lên, mà khi đã reo lên thì phải ăn, mà khi ta ăn thì hai ngươi sẽ không có phần đâu.” Vong Tinh Hi cười vô sỉ nói, giống như đã thuộc làu làu lời này vậy, nói một cách trôi chảy không chỗ chê, nói xong còn làm bộ ngây thơ chớp chớp mắt.

“Không phải lúc trước Hoàng tẩu nói ta đẹp sao?” Tống Cửu Hàn trợn mắt nhìn Vong Tinh Hi, bất bình nói.

“... Ờ... thì ngươi là tiểu thụ, ngươi là vạn người mê.” Vong Tinh Hi khóe miệng đang cười có chút cứng lại sao đó, cười như hoa như ngọc nói.

“Khụ... Hoàng Đệ của ta là nam nhi một trăm phần trăm, nàng đừng có mà dụ dỗ hoàng đệ của ta làm tầm bậy!” Tống Lâm Thiên trừng mắt Vong Tinh Hi tức giận nói, nói hắn thì thôi đi, hắn còn nhịn được, nói đệ đệ của hắn thì... Tống Lâm Thiên đưa mắt nhìn Tống Cửu Hàn, nhìn phản ứng của hắn, và cũng chuẩn bị tinh thần kéo Vong Tinh Hi chạy.

“Thật sao?! Ta cũng thấy vậy, nhưng mà sao Lăng Lăng lại không mê ta?” Mà... tiểu thụ là cái gì vậy? Cái này Tống Cửu Hàn không dám hỏi vì sợ mất mặt, hắn là một người đọc sách luyện võ, vậy mà hiểu biết lại thua một nữ nhân, chuyện này có thể nói ra sao? Mất mặt lắm!

“...” Tống Lâm Thiên nghe vậy suýt ngất, hắn không ngờ... đệ đệ của hắn là đoạn tụ chi phích! Hãi! Cần thuốc an thần! Thái y! Trẫm não hình như bị teo lại rồi, thật không hiệu thế giới quan của mấy người này.

“Lăng Lăng là ai?” Vong Tinh Hi nghe vậy mắt liền sáng lóe lên, mừng rỡ nói, cuối cũng cũng tìm thấy “thức ăn” rồi! Nếu không thì toi cái đời con hủ này rồi!

“Lăng Lăng và Lăng Triệt á! Hoàng Tẩu đến huynh đệ của mình cũng không nhớ nữa luôn à?” Tống Cửu Hàn nhìn Vong Tinh Hi kỳ dị nói.

“Ân, chập mạch rồi, không nhớ được.” Vong Tinh Hi gật gật đầu nói, tiểu thụ đáng yêu nói gì cũng đúng hết á! Mà thật, không có thông tin gì về người tên Lăng Triệt này cả, chắc chắn là nhân vật không quan trọng cho nên không nhớ rồi.

“Cho nên, đừng nhìn ta đắm đuối như con cá chuối a! À mà thôi, ta đẹp, cứ nhìn ta đi.” Vong Tinh Hi cười cười nói tiếp.

“...” Tự luyến hết thuốc chữa rồi - Tống Lâm Thiên đen mặt nghĩ. Nhưng mà cũng đẹp thật, a phi phi phi... đẹp gì chứ, có đẹp bằng hắn hay không?

“Hoàng Huynh, Hoàng Tẩu hôm nay chưa uống thuốc à? Mà còn nữa, sao huynh lại ở đây? Không phải nên ở trong cung sao? Ngày mai là ngày tiếp đón sứ giả ở Miêu Quốc đó, nghe tin, hôm nay đoàn người sứ giả của Miêu Quốc đã đến trạm dịch rồi.” Tống Cửu Hàn nhìn Tống Lâm Thiên nghi ngờ hỏi.

“Ta tự có sắp sếp, còn về bệnh của Hoàng Hậu chắc chỉ có thần tiên mới chữa được.” Tống Lâm Thiên cười nhạt nói.

“Ngày mai có cần đệ vào cung giúp gì hay không? Lăng Lăng có đến hay không?” Tống Cửu Hàn mắt sáng lên tràn đầy vẻ xem kịch vui nói.

“...” Chủ yếu là vì câu sau chứ gì?! Vong Tinh Hi đang ăn bỗng dừng lại, chổng tai lên nghe, sau đó lại cặm đầu ăn tiếp, thức ăn cũng ngon đấy chứ!

“Có đến, đệ đến là vì câu sau phải không? Làm gì mà siêng năng đi giúp việc cho ta chứ? Hừ!” Tống Lâm Thiên cũng không tức giận cười mắng cho có lệ một câu.

“Óc...ọc... ọt...”

“Ọt... ọt...”

“Ợ!”

“...” Hinh Dư đứng một bên, không tiếng động tránh mặt đi.

“Vong Tinh Hi! Nàng một mình ăn hết?!” Nguyên một bàn cơm vậy mà lại ăn hết trong chớp mắt! Bọn hắn mới nói chuyện có bao lâu???

“Chịu thôi, ai bảo các ngươi nhiều chuyện làm gì? Không biết có câu “khi ăn cấm nói” à? Nói thì cấm ăn, ừm, ta không nói ta có thể ăn, hai người các ngươi nói, liền sẽ bị cấm ăn, oa, no quá! Hôm nay trăng thật đẹp, gió thật mát, phù hợp với ngắm trăng, ta đi hấp thu tinh hoa của mặt trăng đây.” Vong Tinh Hi cười hì hì nói, sau đó liền chạy mất dép.

“...” Nàng tưởng nàng là thần tiên hấp thụ tinh hoa của trời đất mà sống chắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.