“Khai mau! Tại sao lần trước lại ám sát ta?” Vong Tinh Hi ngồi ở ghế chủ tọa, tựa tiếu phi tiếu ăn bánh quế, nhìn Vũ Vân đang bị trói trước mặt, lạnh lẽo nói.
“Sư thúc... chỉ là hiểu lầm thôi.” Vũ Vân nhăn mặt nói.
“Bóp mạnh một chút, tay không có sức hay là sợ ta đau đây? Ta biết ngươi thương hoa tiếc ngọc ta nhưng mà ngươi bóp vai cho ta như vậy có phải là ngươi quá phế hay không?” Vong Tinh Hi quay đầu lại trừng mắt Tống Lâm Thiên, khinh khỉnh nói.
“Đã biết.” Tống Lâm Thiên nhàn nhạt nói, trên tay hơi dùng lực một cái.
Crắc.
“...Oa a! Ngươi... ngươi... đáng ghét! Đây là trả thù riêng! Đau quá! Đi đi... đừng có bóp với đấm gì nữa, không làm được cái gì hết á! Qua đó đứng một bên.” Vong Tinh Hi mặt đen lại ai oán nói, đưa tay lên xoa xoa đôi vai. Tống Lâm Thiên cái tên đáng ghét, làm cái gì cũng không xong tật cả. Đau quá... chỉ bảo là dùng lực một chút, ai cần hắn dùng nội lực đâu???
“Ân.” Tống Lâm Thiên ngoan ngoãn đứng qua một bên, trong lòng ha ha không ngừng tám với hệ thống. Hệ thống! Ta thật là thỏa mái a! Trả được thù đúng là sướng!
[Ký chủ, ngươi thật là oai phong, nhưng mà ngươi đừng quên Vong Tinh Hi là nhân vật công lượt.]
“...” Tống Lâm Thiên ngay lập tức liền lép vế.
“Hiểu lầm như thế nào ngươi nói rõ xem?” Vong Tinh Hi xoa xoa cánh vai, nhìn Vũ Vân nghiến răng nói.
“Sư phụ bảo, sư thúc ở trong cung, chức phận cao, nhưng mà sư phụ không nói trước là chức vị gì, ta tưởng là một vị phi tần nào đó của Hoàng Thượng, ta liền đi giết Hoàng Hậu lấy chức Hoàng Hậu làm lễ vật cho sư phụ, còn Hoàng Thượng thì... ta nghe dân chúng nói rằng Hoàng Thượng này quản nước không nghiêm, mấy năm nay dân gặp nạn dịch liên miên, bên ngoài chiến trường thì... sư thúc cũng biết đó, còn có... hắn vô dụng vậy mà, sư thúc thì thân phận như vậy cao, còn hắn thân phận như vậy, lại vô năng. Có xứng với sư thúc chỗ nào đâu? Ta giết hắn để lại cái chức này cho Thất Vương gia, nghe nói hắn là chiến thần trong lòng dân chúng, công minh chính trực, lại lo cho dân.” Vũ Vân cúi đầu xuống nhàn nhạt kể ra. Hắn sư phụ nói xấu sư thúc rất nhiều, nhưng mà mỗi lần nhắc đến sư thúc hắn ánh mắt lại hiện lên sự tôn kính sợ hãi, nhất là lần nhắc đến thân phận của sư thúc, ánh mắt của hắn đầy sự sợ hãi và hoảng loạn, hắn nói thân phận này của sư thúc không thể truyền ra ngoài, chỉ có thể biết thầm trong lòng.
“Vậy sao? Hết rồi?” Vong Tinh Hi không thú vị nhướng mày hỏi tiếp.
“Hết rồi, sư thúc có thể thả con ra được chưa?” Vũ Vân gật gật đầu chân thành nói.
“Nhàm chán, Lâm Thiên, đem hắn treo ngược ngoài sân cho ta.” Vong Tinh Hi ngáp một cái phất phất tay ra lệnh cho Tống Lâm Thiên.
“Những lời ngươi nói là thật sự?” Tống Lâm Thiên làm như không nghe thấy lệnh của Vong Tinh Hi mà nhìn chằm chằm Vũ Vân lạnh lùng hỏi, chuyện này là không thể nào tránh khỏi được, nhưng mà hắn đã hạn chế xuống dưới, hắn đã cố gắng khắc phục, nhưng mà hắn chỉ có thể ở trong cung, việc ngoài cung hắn chỉ biết thông qua các tấu chương. Quan lại tham ô, cấu kết với nhau là chuyện bình thường không thể bình thường hơn, nhưng mà tham ô đến như vậy thì hơi quá...
“Tất nhiên là sự thật rồi, không tin ngươi ra ngoài cùng ta mà xem, may mắn cho ngươi rằng Đế Lương Quốc, có các thể lực đông mạnh, nếu không sợ đã bị sụp từ lúc nào không hay biết, các thế lực có thể giúp ngươi một lần chứ không thể giúp ngươi mãi mãi được, các ngươi Hoàng Tộc nên nhớ kỹ, đừng có mà quá ỷ lại các thế lực.” Vũ Vân khinh thường hừ mũi một lái nói.
“...” Tống Lâm Thiên nghe xong liền lâm vào trầm mặt, ánh mắt trầm xuống, đôi bàn tay cũng nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay hắn.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn mát lạnh đặt lên mu bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ về, âm thanh nhỏ nhẹ truyền đến.
“Chuyện này có cần ta giúp ngươi không? Ta giúp ngươi nhé, ta giúp ngươi để ngươi đi tìm chàng công của đời mình nha. Ngươi thấy không? Ta đây mới là thương hoa tiếc ngọc chân chính, chứ ngươi thì biết cái gì thương hoa tiếc ngọc ta? Xí! Chuyện nhỏ này thôi mà, sắp tới ta giúp ngươi xử lí.”
“...” Tống Lâm Thiên mới lúc đầu thì cảm thấy thật cảm động và ấm áp, nhưng nghe câu phía sau thì mặt đen lại như đít nồi, hắn ngẩng mặt lên hung hăng mà trừng mắt Vong Tinh Hi đang cười ngâm ngâm nhìn hắn.
[Ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh, No được OOC, không thể tạc mao nha!]
“...” Hu hu... đến hệ thống mà cũng có thể ức hiếp hắn rồi sao? Hắn cảm thấy hắn sắp thành nữ chính Mary Sue rồi!
“Ân, được rồi, đừng lo gì hết, cứ nghe theo tỷ là được, sau này tỷ bảo vệ cưng, đi treo hắn lên cho tỷ.” Vong Tinh Hi hất hất cái mặt cao ngạo nói.
“...” Hệ thống! Ngươi xem Vong Tinh Hi tại sao có thể diễn được thuần thục vai nữ lão đại Mafia hắc bang như vậy? Ta thật khâm phục nha!
[Kỹ năng diễn xuất ký chủ có muốn mua không? 80 điểm phân tích.]
“...” Méo!
[Không mua thì thôi, làm gì mà dữ vậy.]
“Nè, ngươi đói sao? Dù đói thì ta cũng không cho ngươi ăn đâu, nhìn chằm chằm bánh của ta làm gì??? Có giỏi thì nhìn ta cũng được, ta đẹp hơn nó nhiều.” Vong Tinh Hi chớp chớp mắt nhìn Tống Lâm Thiên đang ngẩn ra nhìn chằm chằm vào miếng bánh đang ăn một nữa của nàng, cười khanh khách nói, nhanh tay đem miếng bánh nhét vào trong miệng, ăn nhồm nhoàm.
“Bánh ăn được.” Tống Lâm Thiên hồi thần lại nhìn Vong Tinh Hi nhàn nhạt nói, sau đó quay người kéo Vũ Vân đang bị trói trên đất rời đi.
“Ta cũng ăn được nha! Ta ngon hơn bánh nhiều!!!” Vong Tinh Hi tức giận hét lên, sau đó mặt đơ ra, CMN! Vừa rồi lão nương vừa nói gì???
Tống Lâm Thiên nghe Vong Tinh Hi nói vậy thân hình liền đơ lại một chút, sau đó lạnh nhạt tiếp tục kéo Vũ Vân rời đi.
“Lâm Thiên! Nhớ là treo ngược hắn trên cây đó, chứ không phải đem hắn về phòng ăn đâu, mà thôi, cứ đem về phòng “ăn” đi.” Vong Tinh Hi nhịn không được mà chọc một câu.
“...” – Tống Lâm Thiên.
“...” – Vũ Vân.
[...Ký chủ, ta cho phép ngươi một lần OOC.] Hắn không chịu nổi cái người tên Vong Tinh Hi này nữa rồi, cái người như thế này công lượt cái kiểu gì chứ? Móe! Quá vô sỉ, mặt dày, lầy, nhây!
“Ta không thích nam nhân! Nếu không, tối nay ta qua Phượng Nghi Cung “ăn” nha.” Tống Lâm Thiên nhếch môi cười tà mị hắc ám nói.
“!?” Vong Tinh Hi nghe vậy cằm suýt nữa liền rớt ra, mắt trợn ta mà nhìn Tống Lâm Thiên rời đi, hắn... hắn... lúc nãy... giống như là hai người khác nhau vậy! Chẳng lẽ hắn là tâm thần phân liệt?! Thật là tội nghiệp hắn.
“Nương nương! Nguy rồi!!!” Sương nhi lúc này dùng khinh công từ bên ngoài bay vào Phượng Nghi Cung, không để ý mà đạp luôn lên đầu của Tông Linh đang bị Thập Vi trói lại ở góc cây.
“Nha đầu chết tiệc này!!! Tưởng có chỗ dựa liền ức hiếp được lão tử à?” Tông Linh tức giận hướng Sương nhi hét lên. Ngay lập tức bị Thập Vi tát cho một cái vào đầu, hung thần ác sát nói.
“Ngươi chửi ta thì được, chửi Sương nhi là ta đánh ngươi chết! Ngươi tưởng ngươi có chỗ dựa ta liền không dám giết ngươi à?”
“...” – Vũ Vân bị Tống Lâm Thiên treo lủng lẳng trên cây. – Đây là sư phụ của ta? Không lầm đi? Ta gặp sư phụ giả rồi!
“...” – Tống Lâm Thiên đang treo Vũ Vân lên cây – Hai người này... có gian tình!
“Thập Vi ca ca! Đây là độc, phiền huynh rồi.” Sương nhi đang chạy phía trước bỗng quay lại đưa cho Thập Vi một lọ thuốc, sau đó cười ngọt ngào nói.
“Không... phiền.” Thập Vi mặt lạnh nói. /Tai đỏ lên, ngại ngùng/
“Vậy à, vậy thôi nha! Ta có việc báo cáo cho nương nương.” Sương nhi cười nói sau đó dùng khinh công vọt vào phòng của Vong Tinh Hi.
Thập Vi cười ngây ngô mà đứng đó một hồi sau đó quay đầu đối diện với ba cái bản mặt không thể tin nổi của Tống Lâm Thiên, Vũ Vân, Tông Linh.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua “xuân” à? Các ngươi thật là ngu si không có kiến thức.” Thập Vi mặt lạnh nói.
Đúng là có câu: Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng!