“Sương nhi, ngươi nha, có chuyện gì mà hấp ta hấp tấp vậy?” Vong Tinh Hi ngáp một cái nhìn Sương nhi câu môi cười nhạt nói.
Sương nhi vừa đáp xuống trước mặt Vong Tinh Hi liền dùng đôi mắt ầng ậng nước mắt là nhìn nàng, cất giọng nức nở nói “Nương nương... hức... hức... ta nói xong người đừng giết ta nhé?”
“...” Vong Tinh Hi kỳ quái mà nhìn Sương nhi một cái, Sương nhi kỹ thuật diễn trò từ khi nào đã đến bậc ảnh hậu rồi? Có đôi khi cũng sắp bằng nàng rồi, lại còn biết dùng mỹ nhân kế nữa chứ??? Có chuyện gì đây? Tự dưng có cảm giác bất an nhỉ?
“Không giết ngươi đâu.” Nếu có chuyện thì chỉ mất một cánh tay gãy một cánh chân thôi. Vong Tinh Hi âm thầm bổ sung.
“Vậy... vậy... ta nói nhé... ừm... sách... sách của nương nương... bị... bị trộm rồi ạ, chỉ... chỉ để lại tờ giấy này bảo là gửi lại cho nương nương.” Sương nhi ấp úng nói, ánh mắt long lanh mà nhìn Vong Tinh Hi, quyển sách đó, nương nương đã từng nói với nàng rằng là tuyệt đối không thể để mất, nay nàng lại để cho bị cướp, tội chắc chắn sẽ trút xuống đầu nàng một cách không nương tình! Oa a! Lần này nàng chết mất hu hu... Thập Vi ca ca a! Giáo Chủ a! Các vị huynh đệ hộ pháp a! Cầu các ngươi phù hộ cho ta qua khỏi cơn hoạn này! Hu hu...
“What?! Ngươi nói cái gì??? Sách bị cướp rồi??? Khụ...khụ...” Vong Tinh Hi nghe xong liền kinh hách hét lên, sau đó liền sặc bánh ho khụ khụ không ngừng.
Thần mẹ con ơi?! Con vừa rồi bị lãng tai nghe nhầm phải không??? Vong Tinh Hi la hét trong lòng, suýt chút nữa liền quỳ xuống bắt đầu diễn trò với ông trời.
“Vâng... vâng ạ, còn có, tên trộm có để lại cái này hình như là gửi cho nương nương.” Sương nhi sợ hãi gấp rút nói, nàng biết ngay là nương nương sẽ phản ứng như thế này mà! Chắc chắn quyển sách đó rất quan trọng và rất quý rồi, hu hu... tội này cái tội chết đã định sẵn chờ nàng.
“Nước...khục khụ... lấy nước cho ta cái đã! Sặc chết ta rồi! Khụ khụ...” Vong Tinh Hi ho không ngừng, suyễn khí nói. Mẹ nó! Nàng không muốn vừa mới xuyên vào người có thân phận ngưu bức liền phải chết, còn có mẹ nó là nghẹn chết mới đau! Vạn lần không muốn nha! Nàng mà chết chắc chắn sẽ được lưu vào sử sách – Hoàng Hậu Đế Lương Quốc tử bởi vì nghẹn thức ăn.
Đến lúc đó mặt nàng ở đâu??? Ở đâu???
“Nương nương, nước ở bên cạnh.” Sương nhi gấp rút nói, ánh mắt lo lắng mà nhìn Vong Tinh Hi. Nương nương sẽ không bị sặc chết chứ? Nếu chết được thì càng tốt à nhầm thì thật không ổn chút nào, nàng sẽ là “hạt bụi giữa đời không nơi nương tựa“.
Vong Tinh Hi nghe Sương nhi nhắc nhở thì tay quơ quơ qua túm lấy bình trà, không cần rót ra ly, cứ thế mà uống luôn.
Ực, ực, ực...
“...” Nương nương, hình tượng của ngài đâu rồi??? Rốt cuộc đây có phải là Nương nương của nàng không vậy? Có phải bị đổi tráo rồi không???
“Khà! Đã quá!” Vong Tinh Hi đặt bình trà xuống bàn sảng khoái nói.
“Nương nương...” Sương nhi nhìn Vong Tinh Hi nhàn nhạt kính cẩn hô.
“Đưa đây, ngươi thuật lại tường tật sự việc cho ta.” Vong Tinh Hi nghiêm mặt nói, đưa tay ra giựt phăng tờ giấy trên tay Sương nhi.
Tâm tình của nàng hiện tại thật con mẹ nó tồi tệ! Sách của nàng vậy mà bị cướp! Còn là... còn là... quyển sách ĐAM MỸ nàng cất công vẽ nữa chứ??? Khó khăn lắm mới vẽ xong... vậy mà... vậy mà! Tức! Còn muốn sắp tới đem đi khoe đám phi tần hậu cung của Tống Lâm Thiên nữa chứ!!!
Nếu mà nàng biết được kẻ điên nào cướp sách của nàng, nàng sẽ khiến hắn 3 ngày à không! Phải là cả tuần cũng đừng mong mà lết xuống giường được!
Nam nhìn đẹp mắt thì tìm cho hắn một lão công, nếu là nữ... là nữ... thì hủ hóa luôn đi!
“Vâng ạ, chuyện là thế này, lúc ta về phòng lấy độc theo như lời nương nương dặn, thì ta phát hiện, phòng của ta trống toanh! Cái gì cũng không còn, chỉ còn một cái bàn giữa nhà, cộng thêm tờ giấy này. Sau đó ta liền cấp tốc đi tìm sách của nương nương nhưng không có thấy cái gì hết.” Sương nhi nhíu mày nói, ánh mắt lóe lên tia bực bội, độc và thảo dược của nàng cũng bị cướp hết rồi còn đâu!
“Thế độc mà ngươi đưa Thập Vi từ đâu ra?” Vong Tinh Hi híp mắt lại nghi ngờ hỏi.
“Nương nương nói gì vậy? Độc tất nhiên là lấy từ Dược phòng ở Phượng Nghi cung chứ ở đâu?” Sương nhi nhíu mày nói.
“Ta quên.” Vong Tinh Hi lạnh lùng nói, Phượng Nghi Cung mà cũng có Dược phòng à? Nói cũng đúng, Phượng nghi cung rộng như vậy mà, đến nàng đi quanh Phượng Nghi Cung may mà lạc đường luôn.
“Vậy...” Nên làm sao bây giờ a? Độc của nàng! Độc dược của nàng a! Sương nhi gấp đến sắp hỏng rồi, hận không thể đi tìm tên trộm đồ đó độc chết hắn! Dám trộm đồ của nàng! Đây là sợ mình sống dài quá chứ gì???
“Đợi một chút.” Vong Tinh Hi nhếch môi cười nói, mở tờ giấy trên tay ra đọc.
Đây là những gì ghi trên giấy:
“Vong Tinh Hi! Lão nương đã trở lại và lợi hại hơn xưa! Đôi giày của ngươi hẳn là rất nhớ lão nương, luôn luôn mong muốn lão nương trở lại đem nó đi, cho nên tối nay lão nương sẽ đến!
Thanh Uyển.”
“...” Vong Tinh Hi nhìn cái tên ở hàng cuối cùng, mặt không khỏi co rúm lại, mẹ nó! Lại đến nữa rồi! Tại sao phiền phức lại đến “thăm” nàng không ngừng vậy? Số nàng là số nhọ à?
“Nương nương?” Sương nhi lo lắng hỏi, là ai có thể làm cho nương nương bày ra cái vẻ mặt này???
“Sương nhi, chuẩn bị cho ta... 100 à không 1000 đôi giày cho ta, cất dấu chỗ nào kín kín một chút.” Vong Tinh Hi mặt đen nói.
“Nương nương, chẳng lẽ...” Sương nhi vừa nghe Vong Tinh Hi nói xong, mặt không nhịn được mà co rúm đen lại, nuốc nước miếng cái ực, ánh mắt trong mong kỳ vọng mà nhìn Vong Tinh Hi, nương nương, đây không phải là sự thật! Không phải đúng không???
Vong Tinh Hi nuốt một ngụm nước miêng, khó khăn nói “Thanh đại Thần Thâu* trở về rồi...”
*Thần thâu: Thần trộm, siêu trộm, không có gì không trộm được, thủ thuật trộm cắp rất cao minh.
“Thôi xong, nương nương, ta muốn về hưu, ta không muốn đi chân đất cả đời còn lại đâu!” Sương nhi mặt đen như đít nồi nói. Nội tâm sợ hãi không thôi, Thanh đại Thần thâu thế nhưng đã trở về!!! Đã trở về!!!
“Ta đi cùng ngươi.” Vong Tinh Hi mặt đen nói, Thanh Uyển, người này... Ực... là người duy nhất khiến Vong Tinh Hi có thể sợ hãi.
Thanh Uyển, thân phận là vị bằng hữu xấu của Vong Tinh Hi, là một Thần thâu nổi danh khắp nơi, không có gì là không trộm được, chỉ là không muốn trộm mà thôi, tính cách hoạt bát, mưu mô, phúc hắc không thua gì Vong Tinh Hi, từ nhỏ đã rất thân nhau, vì một vài sự cố sảy ra khiến cả hai gây ra xích mích, từ đó về sau Thanh Uyển bắt đầu trộm giày của Vong Tinh Hi cùng tất cả những người xung quanh nàng, kể cả thuộc hạ. Chuyện thợ săn mất giày cứ thế mà lưu truyền ra 3 năm, được phiên bản thành truyện, từ một suy ra ba và từ ba suy ra bốn và cuối cùng câu chuyện đã không còn như cũ mà đã trở nên phong phú đa dạng.
Vong Tinh Hi trong ba năm tìm rất nhiều cách tống cứ Thanh Uyển đi, đến khi đó mọi chuyện mới bình ổn xuống dưới, sau ba năm cuối cùng cũng đi được lại giày.
Lúc đó các thuộc hạ của và người bên Vong Tinh Hi vui mừng khôn xiếc, ăn mừng ba ngày ba đêm, còn có người thái quá hơn trực tiếp hôn đôi giày suốt một tuần không buông.
Vong Tinh Hi lúc đó cũng vui mừng không kém, vì dân mà trừ hại, đốt nguyên Hồng Ma Vực suốt ba ngày ba đêm.