Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dư Tang đang mơ màng ngủ, đầu óc choáng váng, dường như mơ hồ nghe thấy một giọng nam trầm thấp đang nói chuyện bằng tiếng địa phương Tứ Xuyên, nhưng nàng cũng đã nghe rõ đại khái nội dung: “...Ngày hôm qua Phương Nhị lang đến truyền lời, bảo là khi nào gặt lúa thì đến nhà hắn gọi ông hắn trước, ông hắn muốn đến xem…”
Lại nghe giọng của một người nữ nói: “Ta trước đó cũng nghe nói nhà bọn họ là thế, lúc đó việc lĩnh canh gấp rút , cũng không còn cách nào…”
Thỉnh thoảng còn có tiếng gáo nước, tiếng rót nước, thậm chí có cả tiếng xoong nồi lách cách…
Dư Tang thầm nghĩ, đây là giấc mơ quái quỉ gì vậy? Chưa kịp nghe mấy câu là nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, dường như có người đẩy đẩy nàng hai cái, gọi nàng: “Bé ngoan, dậy ăn nào~”
Giọng nói phảng phất ở ngay bên tai, vô cùng rõ ràng, người này đang gọi ai vậy?
Nàng đã hai mươi ba tuổi đầu, sao còn có ai gọi nàng là cục cưng như này được, hẳn là ảo giác rồi…
Đầu óc hãy còn choáng váng, toàn thân đau nhức không chút sức lực, có cảm giác như thân thể vừa trải qua một trận bệnh nặng, cánh tay lại bị đẩy nhẹ hai lần, Dư Tang trăn trở, nhập nhèm mở mắt, giữa những tia sáng tối, nàng nhìn thấy gương mặt tròn trịa của một bà lão, trên đầu là búi tóc được cuộc bằng mảnh vải, thân bà khoác loại vải bố của người xưa, đang hướng về nàng mỉm cười nuông chiều…
Dư Tang thật không dám tin!
Nàng sửng sốt một hồi, sau đó cẩn thận nhìn lại, nàng thật sự không có hoa mắt!
Nàng lập tức nhắm chặt mắt. Lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của bà lão, bà hình như đang nói với người bên ngoài: “Tỉnh rồi mà vẫn giả vờ ngủ say này ~ Ngoan quá đi mất~”
Nói rồi, lại đưa tay xoa xoa đầu nàng.
Cảm xúc này cũng chân thực quá rồi!
Chắc nàng vẫn còn nằm mơ, đúng rồi, hẳn nàng đang mơ mà thôi, cái loại giấc mơ tỉnh gì gì đó…
Dư Tang lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Nàng cảm thấy bản thân lại nằm mơ rồi, một giấc mơ tái hiện ký ức tuy ngắn ngủi mà sâu sắc trong cuộc đời của một cô bé năm tuổi.
Con bé cũng tên là Dư Tang, có ba anh trai, còn có một người bà vô cùng cưng chiều bé, cả ba mẹ cũng hết mực thương yêu. Tính tình của bé rất tốt, lớn lên lại đáng yêu, nên cũng được ba người anh trai yêu quí, cả gia đình sống ở một nơi tên là vịnh Lý gia. Vốn dĩ gia đình có đến mười mẫu ruộng và ba mẫu đất, nhưng vì cô con gái nhỏ một năm trước phát bệnh nặng, gia đình lần lượt bán hết tài sản, ngay cả gà vịt, gia súc cùng một số vật dụng có giá trị cha cô bé đều đem bán hết, lấy tiền chữa bệnh cho cô.
Vì tài sản trong nhà đã bán hết, nên nửa năm trước, cha của Dư Tang đã lĩnh hai mươi mẫu đất của Phương gia tiểu địa chủ, lấy về trồng trọt duy trì sinh kế gia đình. Một trận bạo bệnh của tiểu Dư Tang, Dư gia từ hộ có đất đai biến thành tá điền đúng nghĩa.
Cũng chẳng biết là thật hay mơ mà nàng nghe thấy giọng tam ca của tiểu Dư Tang nói: “Muội muội, ta múc cơm để trên bản rồi, chút nữa muội dậy tự ăn nhé, ta cũng ra đồng cắt thóc đây”.
Giọng của người anh ba này…
Giấc mơ vừa rồi dường như là chính Dư Tang tự mình trải qua cuộc sống của tiểu Dư Tang, kể cả tình cảm dành cho bé gái ấy nàng cũng cảm nhận được. Sự chiều chuộng và tình yêu thương mà cả nhà dành cho tiểu Dư Tang, cũng như tình yêu của bé với mọi người trong nhà khiến nàng có ấn tượng tốt với những thành viên còn lại trong Dư gia.
Thậm chí, giọng của người anh ba này, nàng còn cảm thấy thân thiết, quen thuộc đến lạ kì.
Giấc mơ này thật quá vậy!